Chương trước
Chương sau
Lộ Tu Triệt thấy Tiểu Ái thì lập tức cười ha hả: “Di Tiểu Ái yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa Thính Phong về tận nhà mà, chúng cháu ở trường có chút việc nên muộn một chút thôi”
Tiểu Ái vẫy vẫy, “Mau vào nhà nào, hôm nay trời nóng quá đi mất! Hành lý của các cháu đâu?”
Lộ Tu Triệt nói: “Đều ở trên xe ạ”
Nhạc Thính Phong nói với Tiểu Ái: “Dì à, trong nhà Lộ Tu Triệt có chút chuyện nên cậu ấy cần nhanh chóng về nhà, dì để cậu ấy đi nhanh đi.”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc, tên này đúng là không biết xấu hổ mà!
Tiểu Ái sửng sốt: “Trong nhà cháu có chuyện sao, vậy Tiểu Triệt, cháu..”
Lộ Tu Triệt vội nói: “Dì ơi không có việc gì đâu. Lâu rồi cháu cũng không tới chơi nên cháu muốn vào chào hỏi ông bà một câu.”
Hôm nay toàn bộ học sinh lớp 12 của trường Số 1 đều rời khỏi trường, vốn dĩ mọi người trong nhà định tới trường đón Nhạc Thính Phong nhưng cậu đã nói là không cần, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng nên cậu vẫn như trước đây, đi ké xe của nhà Lộ Tu Triệt về là được.
Nhưng điều quan trọng nhất là Nhạc Thính Phong không hề có ý định để cho Thanh Ti tới trường. Hiện tại Thanh Ti quả nhiên là ứng với câu mà các cụ đã nói, con gái lớn trong nhà, càng lớn càng xinh đẹp, xem ra không giấu được bao lâu nữa. Nhạc Thính Phong không đành lòng để người ngoài nhìn thấy Thanh Ti, nhất là đám người trong kí túc xá của cậu. Cậu đã giấu Thanh Ti với bọn ba năm chưa từng một lần để ai nhìn thấy thì đương nhiên cũng sẽ không để bọn họ thấy em ấy vào ngày cuối cùng rời trường.
Không ngờ tên Lộ Tu Triệt này tới nhà cậu rồi lại không chịu rời đi.
Du Dực đi ra, theo sau còn một người nữa, Lộ Tu Triệt nhìn thấy người đó thì sửng sốt một chút.
Hình như là... mẹ ruột của Thính Phong?
Tô Ngưng Mi đi tới thấy con trai thì cười tươi: “Thính Phong về rồi à, sao con về muộn thế? Tiểu Triệt cũng đến đây sao, mau vào nhà nghỉ ngơi thôi nào?
Lộ Tu Triệt vội gật đầu: “Cháu chào cô ạ”
Sau đó ánh mắt cậu lặng lẽ dừng trên bụng Tô Ngưng Mi.
Cô ấy... hình như... có...
Lộ Tu Triệt vội quay đầu nhìn Nhạc Thính Phong, nhưng vẻ mặt cậu ấy lại rất thoải mái.
Nhạc Thính Phong thấy Tô Ngưng Mi, nhíu mày: “Mẹ, sao mẹ lại đi ra đây? Không phải bác sĩ đã khuyến cáo mẹ nên hạn chế đi lại sao?
Tô Ngưng Mi sờ cái bụng đã bắt đầu nhô cao: “Ôi chao, bác sĩ chỉ bảo ba tháng đầu mẹ cần cố gắng hạn chế vận động thôi. Giờ bụng đã lớn thế này rồi, không có việc gì đâu”
Tô Ngưng Mi mang thai được hơn năm tháng. Vốn dĩ cố cho rằng mình không thể mang thai được nữa nên đã buông tha cho ý niệm này. Ban đầu cô còn tưởng mình không khỏe nên đã đi bệnh viện kiểm tra, đến khi bác sĩ nói cô đã có thai thì Tô Ngưng Mi ngay lập tức liền choáng váng.
Sau khi mọi người trong nhà biết chuyện này thì tất cả đều rất vui vẻ. May mà kì tích lại có thể xảy ra một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.