Chương trước
Chương sau
Một nữ sinh ngồi trước mặt cậu, quay đầu hỏi: “Nè, Lâm Trầm, có phải thấy chủ nhiệm lớp tìm cậu để nói về chuyện cử tuyển không, cậu được cử đến trường nào thế? Là đại học Đế Đô hay đại học Bắc Kinh?”
Lâm Trầm vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu làm bài.
Nữ sinh kia bị ngó lơ, trên mặt có chút xấu hổ, tiếp tục hỏi: “Nói thì có gì chứ, tất cả mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu được cử đi học thì bọn tớ cũng mừng thôi, đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Nói cho tớ biết đi, để bọn tớ vui vẻ cùng cậu.”
Lâm Trầm tiếp tục làm như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu làm bài – lần 2.
Nữ sinh kia có chút buồn bực, đẩy chồng sách trước mặt Lâm Trầm một cái, cả chồng sách bỗng đổ xuống.
Nữ sinh kia lập tức luống cuống, vội vàng nhặt chồng sách lên: “Tớ... tớ không cố ý đâu.”
Lâm Trầm lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện chạm vào đồ của tôi.”
Mặt mũi cô bé kia lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ thu tay lại.
Mạnh Hoành nhíu mày nói: “Không phải cố ý thì sao còn không xin lỗi?”
Mặt mũi cô bé kia rất khó coi, mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm lại nên cô bé liền cắn răng, thấp giọng nói một câu: “Đúng... Không phải cố ý... Nhưng cũng không thể trách tớ được. Lâm Trầm đang tức giận nhỏ mọn, tớ chẳng qua chỉ muốn hỏi xem cậu ấy được cử đi học trường đại học nào thôi nhưng cậu ấy không thèm để ý tới tớ...”
Mạnh Hoành cười lạnh: “Vì sao cậu ấy phải để ý tới cậu? Không muốn trả lời thì là cậu ấy sai hả?”
Cô bé kia cắn răng, da mặt con gái vốn mỏng mà lại bị đối xử như vậy khiến cô bé cảm thấy thật ủy khuất. Chẳng qua chỉ hỏi một câu về chuyện mà tất cả mọi người đều muốn biết thôi mà, sao Lầm Trầm lại không chịu nói dù chỉ một lời chứ?
Lâm Trầm từ đầu tới đuôi đều không nói tiếng nào.
Một nam sinh ngồi bàn bên cạnh liền nói: “Lâm Trầm, người ta là con gái, cũng đâu phải cố ý đâu, cậu là con trai thì cần gì phải so đo với cô ấy chứ? Chuyện cậu được cử đi học là chuyện khiến tất cả mọi người đều vui vẻ, chúng ta đều là bạn học cùng lớp, cậu nói để mọi người cùng nhau chúc mừng cậu chẳng phải tốt hơn sao, đúng không?”
Lầm Trầm: “Không cần”
Hầu Chí Tân không quen nhìn nam sinh một cấu lại một cấu tự cho mình là đúng: “Đừng làm như Lâm Trầm là người bắt nạt người khác thế chứ, từ đầu tới cuối cậu ấy có nói câu nào không?”
Nam sinh kia xấu hổ cười cười:”Tớ đầu có ý đó, tớ chỉ cảm thấy cậu ấy khiến một cô gái bị mất mặt như thế thì hơi khó coi thôi...”
Hầu Chí Tân cười ha hả: “Mất mặt thì cũng là do cô ta tự mình chịu ngược thôi.”
Nam sinh có muốn nói cũng không dám nói nữa, cả phòng ký túc xá 511 là như vậy đó, rất đoàn kết, cũng rất bao che khuyết điểm, mặc kệ bạn đắc tội người nào trong số 6 người bọn họ thì cũng đồng nghĩ với đắc tội với cả phòng ký túc xá bọn họ.
Năm trước có một học sinh bắt nạt Hầu Chí Tân, bắt cậu ta thi đấu chạy bộ với mình. Tên đó cho rằng cậu ta béo như thế thì nhất định không chạy nhanh được. Mới đầu tên đó nói thì chạy 400m nhưng Hầu Chỉ Tân nói 400m thì tính gì, đàn ông con trai thì phải chạy được 4000m kia. Tên lớp 12 kia không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý nhận lời.
Kết quả là sau khi chạy xong, cái tên lớp 12 kia thì được nâng trên cáng ra ngoài, còn Hầu Chí Tân lại hoàn toàn bình thường không vấn đề gì cả.
Một trận chiến này đã khiến thanh danh Hẩu Chí Tân nổi như cồn khắp trường học. Sau trận đó mới có nhiều học trò biết rằng không bao lâu sau khi vào lớp 10, Nhạc Thính Phong đã dẫn cả đám phòng 511 ngày ngày đi chạy bộ từ sáng sớm, mỗi ngày đều chạy ít nhất nửa giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.