Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong vươn tay xoa mặt Thanh Ti: “Thanh Ti nhà chúng ta giỏi quá, không chơi với bọn họ nữa là đúng.”
Trong lòng cậu cười lạnh, may mà cậu đã rào trước với Thanh Ti, nếu không thì Thanh Ti lại bị bọn họ lừa rồi.
Không thể thường xuyên bám dính lấy anh trai là cái logic gì vậy?
Nhạc Thính Phong nói với Thanh Ti: “Mấy bạn nữ sinh này chắc chắn đều đang tính kế em, toàn là những suy nghĩ xấu xa cả thôi. Bạn bè như vậy không cần kết giao làm gì, bạn bè chân chính sẽ không nói với em những lời này.”
Thanh Ti gật đầu: “Dù sao em cũng không thích cách bọn họ nói chuyện, bọn họ muốn em chơi cùng bọn họ, không cho em được chơi với anh, điều này sao có thể được chứ. Trong lòng em bọn họ làm sao quan trọng bằng anh được!”
Trong lòng Nhạc Thính Phong lập tức xuất hiện một cảm xúc khó tả. Tâm tình Nhạc Thính Phong bỗng nhiên trở nên tốt hơn
lên.
Ăn cơm xong, Nhạc Thính Phong đưa Thanh Ti quay về trường học. Cậu còn mua cho Thanh Ti một ít đồ ăn vặt để cô bé ăn lúc tan học.
Đến cửa phòng học, Thanh Ti vẫy tay chào cậu: “Anh nhanh đi đi”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, vậy em mau vào lớp đi, anh đi đây”
Thanh Ti gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận nha.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, quả nhiên cô bé của cậu đã trưởng thành rổi, đã biết quan tâm người khác rồi.
“Ừ, anh biết rồi.”
Nhạc Thính Phong xoay người xuống lầu. Ở góc cầu thang cậu gặp mấy nữ sinh, ánh mắt bọn họ nhìn cậu có điểm là lạ, hơn nữa bộ dáng mấy cô bé này hình như có chút quen thuộc. Nhạc Thính Phong bỗng nhiên nhớ ra đây là mấy cô bé từng chơi khá thân với Thanh Ti nhà mình nhưng hiện giờ đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nhạc Thính Phong khinh thường cười lạnh, không thèm để ý tới bọn họ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mấy cô nữ sinh đã cản Nhạc Thính Phong lại.
“Anh là anh trai của Thanh Ti phải không?”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn nói: “Tránh ra!”
Đình Đình là người cầm đầu mấy cô nữ sinh kia bèn đứng ra nói: “Chúng em là bạn tốt của Thanh Ti, có một số việc bọn em nghĩ phải nói cho anh biết.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng: “Tôi chỉ có một người em gái là Thanh Ti thôi, phiền cô đừng gọi linh tinh”
Đình Đình biến sắc, và oan ức: “Anh trai Thanh Ti, anh không thể như vậy được, chúng em đều là bạn bè của Thanh Ti, nói chuyện với anh thì xưng hô thế nào ngoài như thế được. Em có một số chuyện về Thanh Ti muốn nói với anh, sao anh lại không thèm quan tâm như thế chứ?”
Cậu hít sâu một hơi, không thèm so đo với mấy con nhóc này, nghiêng người rời đi.
Đình Đình hô: “Anh trai Thanh Ti, chẳng lẽ anh không muốn biết chúng em sẽ nói gì sao? Nếu anh quan tâm Thanh Ti như vậy, sao anh lại không muốn biết bạn ấy ở trường học hàng ngày làm gì chứ?”
Nhạc Thính Phong dừng lại, “Nói đi”.
“Thanh Ti thường xuyên nói anh là một người vô cùng xuất sắc, bạn ấy rất tự hào vì anh, nhưng mà giờ Thanh Ti đã lớn rồi, anh suốt ngày tìm bạn ấy như vậy sẽ làm phiền bạn ấy”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong âm trầm, con nhóc này nói chuyện thật đúng là biết dùng bẫy mà. Làm phiền Thanh Ti ư, nói cách khác là bọn này cố tình uy hiếp em ấy sao?
Đình Đình nói: “Trước đây thỉnh thoảng Thanh Ti từng tâm sự với bọn em... Nói rằng tuy anh vô cùng quan tâm bạn ấy nhưng đôi khi khó tránh khỏi việc bị anh quản lý quá mức, khiến cho bạn ấy cảm thấy mất tự do..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.