Chương trước
Chương sau
Vương Chí Viễn thở dài, nói với Vương Viên Viên: “Bình thường ba và mẹ con rất chiều chuộng con, chiều chuộng đến mức đầu óc cũng hỏng luôn rồi.”
Vương Viên Viên chỉ liên tục khóc, không nói gì cả.
Cô bé là con gái duy nhất trong nhà, mọi thứ trong nhà chỉ cần cô bé thích thì sẽ được, không có bất cứ ai tranh thứ gì với cô, cũng không lục đục với ai bao giờ nên cô bé càng yếu ớt hơn. Hơn nữa, cũng chính bởi vì từ nhỏ đến lớn được nuông chiều thành quen nên cô bé mới thấy mình là to nhất, thường hay được đằng chân lân đằng đầu.
Du Dực ở bên cạnh thấy thấy vậy thì thầm nghĩ: Bọn họ nhất định không thể để Thanh Ti lớn lên như vậy được, về sau phải dạy dỗ con bé thật tốt, nói với con bé rằng một thằng con trai dù có xuất sắc tới đâu cũng không đáng để con bé vì hắn mà coi rẻ tính mạng của mình.
Tuy rằng chuyện này Vương Viên Viên bị người khác xúi giục, nhưng nếu không phải tâm trí cô bé không kiên định thì làm sao Hổ Mai có thể xúi giục cô bé được chứ. Nói đi nói lại, đều là do cha mẹ Vương Viên Viên không dạy dỗ tốt từ bé.
Du Dực quay sang vợ chồng Vương Chí Viễn: “Tôi thấy chuyện hai người dạy con lần này có thể để lúc khác làm tiếp, nhưng chuyện hiện giờ cần làm không phải là... đi tìm hung phạm sao?”
Du Dực ho khan một tiếng, nói: “Đừng quên, tay con gái các người... về sau khó mà nâng lên được nữa”
Từ nhỏ Vương Viên Viên đã học đàn dương cầm, tới giờ đã học được 10 năm, cha mẹ cô bé cũng rất chờ mong con gái mình ở phương diện này. Nhưng bởi vì vết cắt cổ tay khá sấu, ảnh hưởng tới gân cốt nên dù vết thương đã khép miệng thì tay trái cũng không thể hoạt động tự nhiên như người bình thường được nữa, nói gì đến chơi đàn dương cầm?
Đây cũng là nguyên nhân khiến lúc trước vợ chồng Vương Chí Viễn hận Nhạc Thính Phong đến vậy.
Vương Chí Viễn nói với vợ: “Em ở đây với Viên Viên, anh tới bệnh viện... Không, anh phải báo cảnh sát đã.”
Nói xong, anh ta lập tức gọi cho 110.
Chờ Vương Chí Viễn nói xong, Du Dực nói: “Vương tiên sinh có muốn tới trường học một chuyển không, giờ tôi cũng định đi, tôi cho anh đi nhờ một đoạn đường, anh thấy sao?”
Vương Chí Viễn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được!”
Trước khi đi, Du Dực còn nói với Vương Viên Viên: “Cô bé, chú cũng có một đứa con gái như cháu, nếu có một ngày dù vì bất cứ lý do gì mà con bé làm ra chuyện thương tổn chính bản thân mình thì chú cũng không sẽ tha thứ cho nó, bởi vì trước khi con bẻ xuống tay làm thương tổn bản thân mình thì nó chưa từng nghĩ nếu nó cứ thế mà chết thì người đau khổ nhất là ai? Cháu đừng quên rằng ba mẹ cháu mới là người thương yêu cháu nhất trên đời, cháu đã thử nghĩ xem, khi cháu làm chuyện này thì bạn họ sẽ bị tổn thương lớn thế nào chưa?
Du Dực nói xong, Vương Viên Viên còn không chưa kịp khóc thì mẹ của cô bé đã rơi lệ trước. Từ giây phút biết chuyện con gái mình tự sát, cô cảm thấy linh hồn của mình cũng không còn tồn tại nữa. Lời nói của Du Dực đã động vào chỗ đau đớn nhất trong lòng cô, con gái cô sao lại ngu ngốc đến vậy, sao nó lớn thế rồi mà cũng không thèm nghĩ tới cha mẹ mình như thế?
Hốc mắt Vương Chí Viễn cũng đỏ bừng, vỗ về bà xã: “Thôi em đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.