Đám học trò xung quanh nghe được thì nguyên một đám vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa hận, ngẫm lại thì cả đám đều ngán ngẩm tự trách, sao mình lại không được phân vào phòng 511 nhỉ?
Có thể đường đường chính chính nấu cơm, không phải đợi đến nửa đêm nữa. Lúc tan học, bọn họ liền về sớm, tự phân công nhau. Mạnh Hoành thậm chí còn chạy đến căn tin, tìm một chú mình quen biết để muốn xin ít nguyên liệu nấu lẩu. Cả đêm đó, bọn họ không thèm đóng cửa, cả phòng thông gió, hương thơm đồ ăn trong phòng tràn ra ngoài, khiến từng đứa học trò lỡ đi ngang qua đều thèm thuồng đến chảy nước miếng, oán niệm với phòng 511 càng lúc càng sâu. Nhưng có oán cũng không có cách nào, ai bảo bọn họ không bằng người ta chứ, đây là nguyên một phòng toàn học bá đó.
Buổi tối, trước khi ngủ, Mạnh Hoành vui vẻ nằm trên giường nói: “Quá sung sướng, cảm giác không cần phải ăn lén ăn lút ăn thật sự là quá sung sướng. Tớ quyết định, về sau vì để có thể mỗi ngày đều được ăn uống ngon lành như vậy, nhất định tớ phải cố gắng học tập, quyết không thể trở thành vật cản trở cho ký túc xá của chúng ta!”
Hầu Chí Tân vươn tay: “Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy, quyết không thể trở thành cản trở, vì sự nghiệp ăn ngon, tớ sẽ chăm chỉ phấn đấu, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước...”
Vì thế, sự nghiệp được ăn ngon đã trở thành động lực cho toàn thể thành viên phòng 511. Chỉ cần được ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880288/chuong-2275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.