Chương trước
Chương sau
Lộ Tu Triệt chỉ dùng một câu đã phá hỏng hoàn toàn những gì mà Lưu mẫu định nói, cô ta hết há miệng lại ngậm miệng, hoàn toàn không biết nên nói thế nào cho phải nữa.
Khóe miệng Lưu mẫu co rút: “Mày... không phải, cậu bé à, trên đời này không thể nói những lời chắc chắn như thế được đâu, cho dù cháu không cần con trai cô giúp đỡ, nhưng... dù sao các cháu cũng cùng chung một trường, cháu xem thử xem mọi chuyện liệu có thể...”
Lộ Tu Triệt nhíu mày nói: “Lời này của cô không đúng rồi, Trường Số 1 có nhiều học sinh như vậy, nếu tôi có tình cảm đồng môn với tất cả những người cùng trường, nếu như với mỗi người tôi đều phải nhún nhường ba phần thì ba tôi dù có tài sản nhiều đến mấy cũng không đủ cho tôi làm như thế đâu.”
Lưu mẫu tức đến nỗi trào lên một búng máu ở yết hầu, cô ta vốn là một người phụ nữ vô cùng mồm mép, kiểu gì cũng có thể nói được, rất nhiều hạng mục trong công ty đều do cô ta đàm phán được. Nhưng hôm nay cô ta lại bị một thằng nhóc nói tới mức không nói nên lời. Thằng nhóc con này cũng quá càn rỡ rồi, cô ta thật sự muốn mắng chửi Lộ Tu Triệt một trận, nhưng khi cô ta nghĩ đến cảnh mình phải bồi thường mười lăm vạn cho nó thì chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn trước.
Cô ta nói: “Được được được... Lời vừa rồi của cô không đúng lắm, không phải cháu muốn con trai cô xin lỗi cháu hay sao? Cô sẽ bảo nó xin lỗi cháu, rồi cháu muốn thế cũng được, cháu thấy thế có được không?”
Lưu mẫu vì mười lăm vạn kia nên sẽ dùng bất cứ giá nào để đánh đổi, cô ta xoay người lườm con trai một cái: “Còn không mau lại đây xin lỗi đi!”
Lưu Tử Hiên bị ánh mắt của mẹ mình hù dọa, theo bản năng cậu ta muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn chậm rì rì bước lên phía trước hai bước.
Lưu mẫu đẩy cậu ta tới trước mặt Lộ Tu Triệt: “Còn không mau xin lỗi đi? Con nhìn lại bộ dạng lúc này của con đi, bình thường ở nhà mẹ dạy con như thế nào, mẹ nói với con như thế nào, ở trường học thì đừng có gây chuyện thị phi, phải cố gắng học tập, phải hòa nhã với bạn bè, nhưng con thì sao? Hoàn toàn làm trái lại, đã không nghe lời còn gây chuyện phiền phức cho mẹ, con còn không mau xin lỗi đi? Con bắt nạt học đệ lớp dưới, sao mẹ lại có đứa con như con chứ!”
Lời này của Lưu mẫu đúng là có chút ngoan độc. Lộ Tu Triệt nhíu mày một chút, người mẹ này sao lại có cảm giác khiến người khác không thích chút nào như vậy chứ.
Lưu Tử Hiên không muốn xin lỗi, xung quanh còn bao nhiêu người đang nhìn vào như vậy nữa chứ. Nhưng mà lời của mẹ cậu không thể không nghe, hơn nữa mẹ đã bắt cậu xin lỗi thì nhất định chiếc đồng hồ này có giá trị rất lớn thật.
Lưu Tử Hiên chỉ có thể cúi đầu, nói một câu: “Đúng... Tôi xin lỗi...”
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Tiếc quá, tuy tôi nhận được lời xin lỗi của nhà các người rồi, nhưng chuyện này có nhiều người trông thấy như vậy, nếu tôi không đòi bồi thường thì từ đây về sau tôi làm sao còn lăn lộn được nữa?”
Sắc mặt của Lưu mẫu cùng Lưu Tử Hiên đều vô cùng khó coi, bọn họ vốn đang hy vọng rằng mình xin lỗi trước, rồi sẽ không nói gì về chuyện tiền nong cả, hy vọng tên Lộ Tu Triệt tuổi còn nhỏ nên dễ lừa. Lưu mẫu cũng rất mất mặt, tất cả người ở cổng trường này đều nhìn thấy rồi, cô ta cũng đã bắt con trai mình phải xin lỗi, cái gì nên nói cũng nói rồi mà đối phương vẫn còn muốn gây sự, điều này khiến cô ta phát hỏa.
Lúc này cô ta cũng bất chấp, buồn bực nói: “Sao cháu còn nhỏ như thế mà đã đi gây sự với người khác vậy? Không có chút giáo dưỡng nào cả, trong nhà cháu có tiền thì giỏi lắm sao? Cháu có tiền thì cháu có thể bắt nạt người khác ư?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.