Chương trước
Chương sau
Tôn Tường Khôn liên tục lắc đầu: “Cái này thì khác, có lẽ chuyện này đối với cậu dễ như trở bàn tay, nhưng đối với bọn tớ thì khác. Lão đại, cậu đã cứu bọn tớ một mạng, hơn nữa cậu cơ bản không cần làm như vậy.”
Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Tớ không quan tâm nữa, sau này tớ sẽ đi theo cậu.”
Lộ Tu Triệt thở dài: “Xong rồi, sau này tớ không còn là duy nhất của Nhạc thần nhà tớ nữa rồi!”
Nhạc Thính Phong chán ghét nhìn cậu ta, “Trước kia cậu cũng không phải.”
Lộ Tu Triệt mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, lúc trước tớ không phải, duy nhất của cậu chỉ có mỗi tiểu Thanh Ti.”
Nhạc Thính Phong cũng không phủ nhận, chỉ đá cậu ta một cước.
Trải qua chuyện đó, ký túc xá phòng 511 ngày càng hòa hợp, vô cùng đoàn kết. Chiều thứ bảy, lớp quân sự kết thúc, học sinh có thể về nhà, chiều chủ nhật sẽ quay trở lại trường. Giáo quan nói giải tán xong thì cả sân tập gào khóc thảm thiết. Rất nhiều nam sinh vây quanh đè giáo quan xuống. Cả bọn Lộ Tu Triệt cũng kích động, chân không còn ê ẩm, lưng không còn đau, trong chớp mắt tràn đầy sinh lực, phóng như bay về ký túc xá.
Hầu Chí Tân dọn dẹp đồ của mình xong, kích động nói: “Tốt quá rồi, một tuần địa ngục đã qua rồi, có thể về nhà rồi, tớ nhớ món thịt kho của mẹ làm quá...”
Nhà Mạnh Hoành ở gần nhất, vai mang cặp thì đã có thể về nhà, vì thế không mang theo nhiều đồ. Cậu ta nói với Hầu Chí Tân: “Tớ nói cậu nghe, đợi cậu lên lớp hai tuần, có khi lại nhớ đến những ngày học quân sự đấy. À, suýt chút nữa tớ quên nói với các cậu, trưa nay ba tớ đến tìm tớ, nói các cậu nghe, trường chúng ta vừa sửa một quy định, có lẽ các cậu nghe xong đều sẽ muốn khóc.”
Tôn Tường Khôn nhét vớ hôi của mình vào: “Quy định gì thế?”
Mạnh Hoành lướt qua mọi người, nói: “Học sinh lớp 10 và 11, mỗi hai tuần sẽ nghỉ một lần, lớp 12... ba tuần.”
Hầu Chí Tân ngạc nhiên đầu tiên: “Cái gì? Cậu nói rõ một chút, hai tuần nghỉ một lần?”
Cả bọn Lộ Tu Triệt Nhạc Thính Phong cũng dừng lại, chỉ có mỗi Lâm Trầm dường như không hề nghe thấy, mọi người đang thu dọn đồ đạc, cậu ta lại không cử động.
Lộ Tu Triệt hỏi: “Cậu không nghe sai chứ.”
Mạnh Hoành đẩy tay ra: “Ba tớ đích thân nói với tớ, cậu nghĩ có sai không? Quy định mới sẽ bắt đầu thực hiện từ tuần sau, sau hai tuần tiếp theo chúng ta sẽ được nghĩ hai ngày.”
Nhạc Thính Phong vốn nghĩ rằng mỗi tuần có thể về ít nhất một ngày chơi với Thanh Ti, hiện giờ một tháng mới có thể về nhà hai lần. Cậu thật sự hối hận vì đã đến trường này, sớm biết thì nên tùy tiện chọn một trường nào đó gần nhà. Trở về nói với Thanh Ti chuyện này, cô bé nhất định sẽ đau lòng, tâm trạng Nhạc Thính Phong đột nhiên không vui.
Tôn Tường Khôn vừa bỏ đồ xuống thì nhảy lên giường vỗ vào gối nói: “Sao trường phổ thông lại ác như vậy? Sớm không đổi muộn không đổi, cứ đợi đến khóa chúng ta mới đổi!”
Mạnh Hoành ôm mặt nói: “Ba tớ nói dường như là do lãnh đạo trường có chút ý kiến với kết quả thi năm nay, cho rằng kết quả không tốt, vì thế mới quản lý học sinh nghiêm hơn.”
Hầu Chí Tân nổi điên lên: “Thật là quá đáng, bọn họ muốn học sinh thi điểm cao hơn thì liên quan gì đến chúng ta, tớ đã xem báo cáo rồi, thủ khoa toàn thành phố năm nay đều xuất thân từ trường chúng ta, bọn họ muốn thành tích cao đến thế giới luôn sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.