Chương trước
Chương sau
Lâm Trầm sợ nhất chính là hôm nay vẫn còn lên lớp, nhưng ngày mai lại bị đuổi trở về, không thể trở lại trường học được nữa. Vì vậy Lâm Trầm luôn xem mỗi ngày ở trường là ngày cuối cùng mà trân trọng. Trong mắt người khác, các cậu vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí cuộc sống học tập rất buồn chán, dù cho không cần phải tốn tiền nộp học phí thì cuộc sống ở trường của Lâm Trầm cũng hết sức nguy cấp.
Trời càng ngày càng khuya, không gian xung quanh dần yên tĩnh, tiếng bước đi trên hành lang dừng lại, không ai qua lại, mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ.
Trời sáng...
511 truyền tới tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng lộp bộp hỗn loạn. Bởi vì các cậu đều dậy muộn. Tối hôm qua ăn quá no, ngủ quá ngon, hôm nay đến cả Nhạc Thính Phong cũng dậy muộn hơn bình thường một chút. Khi các cậu chạy đến sân tập thì các bạn trong lớp đều có mặt, chỉ còn thiếu mỗi các cậu. Vì thế, cả buổi sáng, 6 người đều bị phạt chạy vòng quanh sân, còn các bạn khác thì đứng tư thế quân sự nhìn các cậu.
Giáo quan phạt chạy 5000m, sân tập 800m, chạy cũng phải chạy mấy vòng. Đối với Nhạc Thính Phong thì không đáng là gì, nhưng đối với những người khác lại một cực hình. Hai vòng đầu còn đỡ, nhưng vòng sau cùng thì không cầm cự được nữa. Tôn Tường Khôn và Hầu Chí Tân yếu nhất, vừa chạy vừa khóc: “Không phải chúng ta chỉ đến muộn một chút thôi sao, phạt chạy 5000m, muốn lấy mạng tớ đây mà!”
Lộ Tu Triệt đỡ hơn một chút, 5000m tuy không thể chạy nhanh như Nhạc Thính Phong nhưng ít nhất chạy xong thì cậu ta sẽ không bị tứ chi bủn rủn mà quỳ bịch xuống đất. Cậu ta nói: “Tất cả đều là do nồi lẩu tối qua, tớ thấy lần sau đừng ăn nữa, đỡ xảy ra chuyện.”
Hầu Chí Tân vội lắc đầu: “Không không không, như vậy không được, tớ nói cậu biết, vì nồi lẩu đó tớ nguyện chạy mười ngàn mét.”
Tôn Tường Khôn cũng gật đầu: “Vì ăn, tớ có thể trả bất cứ giá nào.”
Câu trả lời của hai cậu đều giống nhau, chạy bộ cũng được, nhưng không thể không ăn. Lộ Tu Triệt mỉm cười, hai người này thật là một cặp dở hơi. Mạnh Hoành và Lâm Trầm không nói chuyện không phải vì hai cậu chạy nhanh, mà là cả hai đã vô cùng mệt, đến cả nói chuyện cũng không còn sức.
Nhạc Thính Phong chạy xong đầu tiên, lúc đó Lộ Tu Triệt vẫn còn nửa vòng, những người khác đều còn lại hơn hai vòng.
Tôn Tường Khônnói: “Tớ ngưỡng mộ Nhạc Thính Phong chết đi được, tớ thật muốn có đôi chân của cậu ấy…”
“Tớ chỉ muốn có gương mặt đẹp trai đó, cậu không nhìn thấy toàn bộ nữ sinh trong lớp đều đang nhìn cậu ta sao.”
Khi buổi huấn luyện buổi sáng kết thúc, Lộ Tu Triệt cũng chạy xong, còn những người khác đều chưa xong.
Nhạc Thính Phong nói chuyện với giáo quan một hồi, không biết bọn họ nói những gì, nhưng sau cùng giáo quan cũng mở lòng từ bi, bảo các cậu không cần chạy thêm nữa. Cả bọn Mạnh Hoành vui mừng hoan hô một tiếng, sau đó không cử động mà ngã trực tiếp xuống sân.
Nghỉ ngơi một hồi, Mạnh Hoành hỏi Nhạc Thính Phong: “Đại thần, cậu... cậu nói gì với giáo quan vậy? Sao thầy ấy... lại tốt như vậy, không bắt chúng ta chạy nữa...”
Nhạc Thính Phong tùy tiện nói: “Giáo quan cũng rất thấu tình đạt lý, nói vài câu thì mọi việc đều ổn.”
Thật ra cậu nói với giáo quan những vòng còn lại bọn họ không cần chạy, lát nữa cậu sẽ giúp bọn họ chạy hết, dù sao đối với cậu cũng không khó khăn gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.