Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong suy nghĩ, thời gian vẫn còn sớm, để bọn họ ngủ thêm mười phút nữa, cậu đi rửa mặt xong thì sẽ gọi bọn họ dậy. Nhạc Thính Phong ngồi dậy mặc đồ quân sự, xoay người muốn xuống giường, kết quả nhìn thấy giường của Lâm Trầm lại trống không, chăn cũng được xếp gọn gàng. Nhạc Thính Phong rất ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại dậy sớm hơn cả cậu. Buổi tối Lâm Trầm ngủ khi nào cậu không biết, sáng nay khi nào thức dậy cậu cũng không biết. Nhạc Thính Phong đột nhiên cảm thấy áp lực hơn lớn, xem ra cậu cũng phải nỗ lực, nếu không có lẽ sẽ bị Lâm Trầm vượt qua rất nhanh. Nhạc Thính Phong dĩ nhiên không để tâm thứ hạng, cậu chỉ cảm thấy, rõ ràng biết người ta nỗ lực như vậy, cậu lại giả vờ như không thấy, chỉ đợi bị vượt qua, đây không phải là tác phong của cậu.
Nhạc Thính Phong bê chậu rửa mặt và bàn chải mở cửa ra ngoài, bước ra hành lang thì thấy Lâm Trầm đang xem tiếng Anh.
“Dậy sớm thế à?”
Lâm Trầm gật đầu: “Ừ, không ngủ được nên thức dậy.”
Vào giờ này đã có một vài học sinh chịu khó thức dậy, nhưng đa số mọi người đều muốn ngủ thêm một chút, đến mười phút sau thì đánh nhanh rút gọn.
Nhạc Thính Phong rửa mặt xong trở lại, sau đó vỗ vào cửa hét nói: “Dậy đi thôi... đến giờ rồi.”
Không lâu sau, mọi người ngáp dài ngồi dậy, Mạnh Hoành dụi mắt nói: “Nhạc Thính Phong, cậu rửa mặt xong rồi, cậu thức dậy sớm thật?”
Nhạc Thính Phong nhìn mọi người: “Lúc tớ dậy, Lâm Trầm học được rất nhiều từ vựng ở bên ngoài rồi.”
Tôn Tường Khôn lại nằm xuống giường: “Trời ơi, học thần các cậu, học đã giỏi hơn chúng tớ, đầu óc cũng thông minh hơn chúng tớ, đã vậy còn nỗ lực như thế, tớ phải sống sao đây?”
Hầu Chí Tân đứng dậy nói: “Cuối cùng tớ cũng biết sự khác biệt giữa tớ và học thần rồi, ngoài đầu óc, tớ còn lười biếng, không chịu khó, bắt đầu từ ngày mai, tớ cũng sẽ dậy sớm học hành.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Được thôi, ngày mai sẽ đặt đồng hồ báo thức.”
Lộ Tu Triệt than vãn: “Cậu và Lâm Trầm thật sự ép đám lười biếng bọn tớ quá rồi, không học là không được.”
Lâm Trầm bên ngoài nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng mới bước vào.
Mạnh Hoành hỏi: “Lâm Trầm, thường ngày mấy giờ cậu dậy?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Tớ cũng không xác định được, tỉnh rồi thì thức dậy thôi, tớ cũng không rõ rốt cuộc là mấy giờ.”
Cậu ta không có điện thoại, cũng không có đồng hồ, cũng không rõ mỗi ngày thức dậy lúc mấy giờ.
Mạnh Hoành ôm lấy tim mình: “Thật may mắn là không học cấp hai chung với cậu, nếu không tớ đã sớm bị ba ép chết.”
Đợi mọi người rửa mặt xong, cả nhóm mới cùng đến thao trường tập hợp. Đến trước mười phút, Mạnh Hoành chỉ huy các bạn trong lớp xếp thành bốn hàng dọc, đợi giáo quan đến thì bắt đầu ngày đầu tiên học quân sự. Giáo quan dẫn cả lớp chạy hai vòng tròn, sau đó đứng tập các tư thế quân sự và một số khẩu lệnh.
7:50 lớp học xong thì để học sinh đi ăn sáng, sau đó 9 giờ thì bắt đầu huấn luyện buổi trưa. 12 giờ trưa kết thúc, 2:30 chiều bắt đầu, sau đó 5:30 kết thúc. Thời gian huấn luyện buổi chiều khá dài, đương nhiên cũng mệt hơn.
Sau một ngày huấn luyện, trong phòng, ngoài Nhạc Thính Phong, các bạn khác đều vô cùng mệt mỏi, trở về ký túc xá là nằm lên giường không muốn cử động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.