Chương trước
Chương sau
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Dĩ nhiên là chia tay rồi, tình yêu thời phổ thông chẳng mấy khi thành, ngược lại một số còn vì tình cảm mà ảnh hưởng đến chuyện học hành, thành tích giảm sút, trượt đại học.”
Mạnh Hoành vì nhà gần trường nên biết rất nhiều chuyện ở đây, ví dụ như chủ nhiệm lớp lần này tính cách thế nào, tốt hay xấu, còn có các giáo viên môn khác, ai tốt, ai không tốt.
Mạnh Hoành còn biết rất nhiều chuyện linh tinh, cậu ta nói nhỏ: “Tớ nói các cậu biết, lớp mười có một hoa khôi tên La Vi Vi, có thể nói là vô cùng xinh đẹp, lần sau sẽ dẫn các cậu đi xem, nghe nói năm ngoài có vài nam sinh lớp mười một mười hai vì ghen tuông mà đánh nhau.”
Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn đều rất hiếu kì: “Thật không? Đẹp đến mức đó sao?”
Sắc mặt Lâm Trầm vẫn bình thường, vì không nói gì lung tung nên nhìn rất nghiêm túc, lạnh lùng, không hề có hứng thú với vấn đề này. Nhạc Thính Phong cũng hoàn toàn không thích thú, dù có đẹp đến đâu thì cũng vô nghĩa. Lộ Tu Triệt tuy chưa từng yêu, nhưng nghe gái đẹp vẫn hỏi thêm một câu: “Cậu gặp rồi?”
Mạnh Hoành liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tớ từng gặp mấy lần, thật sự rất xinh đẹp. Mắt to, da trắng, miệng nhỏ nhắn, lúc mỉm cười trên mặt còn có lúm đồng tiền, giọng nói dịu dàng, nghe rất hay.”
Lộ Tu Triệt trêu đùa nói: “Nhìn dáng vẻ cậu thế này, không lẽ cậu cũng thích người ta rồi chứ?”
Mạnh Hoành cũng không che giấu, rất thoải mái nói: “Thích chứ, đương nhiên là thích. Học tỷ xinh đẹp như vậy, tớ đương nhiên thích rồi. La Vi Vi là nữ thần trong lòng của rất nhiều nam sinh, nhưng mà tớ nghe nói có một soái ca tên gì đó lớp mười hai, hiện cũng đang theo đuổi chị ấy, hai người họ hình như yêu nhau rồi.”
Lộ Tu Triệt hiếu kỳ hỏi một câu: “Vậy bọn họ yêu nhau rồi, sao cậu chẳng đau lòng gì cả?”
Mạnh Hoành đẩy tay ra: “Chuyện này thì có gì phải đau lòng, tớ không giống những nam sinh nông cạn kia, tớ thích đơn giản chỉ là thích vẻ đẹp của chị ấy, chẳng liên quan đến con người chị ấy.”
Lời này của Mạnh Hoành khiến mọi người đều không biết nên nói gì tiếp, thật sự có chút… hơi kỳ lạ. Người ta nói, tớ thích cậu không phải vì gương mặt cậu mà là con người cậu, còn Mạnh Hoành thì ngược lại. Chỉ thích gương mặt xinh đẹp đó, thỉnh thoảng nhìn thấy là được, còn về con người... ờ thì, không quan tâm.
Nhạc Thính Phong mỉm cười lắc đầu, cậu cảm thấy những bạn học sống cùng ký túc xá lần này rất thú vị, kiểu giống Mạnh Hoành thật sự rất tốt, có sự nhiệt tình và năng lượng của một đứa trẻ ở tuổi này, hơn nữa sẽ không bị tình cảm làm mờ mắt mà quên đi những chuyện nên làm ở độ tuổi này.
Mạnh Hoành thấy hai người Lâm Nhạc từ đầu tới cuối đều không tham gia vào cuộc nói chuyện, không kiềm được hỏi: “Này, Lâm Trầm, Nhạc Thính Phong, hoa khôi rất xinh đẹp, sao hai cậu nghe xong chẳng có phản ứng gì hết.”
Kết quả hai người cùng trả lời một câu: “Chị ấy đẹp thì liên quan gì đến tớ?”
Dáng vẻ của hai người rõ ràng là không hề có chút hiếu kỳ với vẻ đẹp của hoa khôi này tí nào.
Mạnh Hoành lắc đầu: “Nhìn thấy chưa, đây chính là sự khác nhau giữa học thần và chúng ta, hoàn toàn không bị vẻ đẹp tác động, nhưng tớ vẫn rất muốn xem khi hai cậu nhìn thấy La Vi Vi xong, liệu có kiên định thế này nữa không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.