Chương trước
Chương sau
Tôn Tường Khôn giơ tay ra chụp lấy hai hạt dưa: “Đúng, không tài giỏi bằng người ta, tốt xấu gì cũng phải cố gắng. Tớ ăn nhiều hạt dưa một chút, xem có thể bổ não được không.”
Hầu Chí Tân vừa nghe liền nói: “Vậy... tớ cũng ăn thêm vài hạt.” Vừa nói vừa giơ tay ra chụp lấy vài hạt.
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Ở cùng ký túc xá với yêu nghiệt như hai cậu ấy, chúng ta cũng không thể học quá kém, nếu không đồn ra ngoài sẽ rất mất mặt.”
Mạnh Hoành gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn trở về thì người khác sẽ hỏi, con ở cùng ký túc xá với ai, nếu biết chúng ta ở cùng Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm, sẽ lại hỏi thành tích học của chúng ta, nếu chúng ta học quá kém, bản thân tớ thật sự không dám nói ra.”
Tôn Tường Khôn giơ tay đưa ra hai hạt dưa đã được lột xong: “Vì thế, hai vị đại ca, sau này xin chiếu cố.”
Nhạc Thính Phong nhìn vào hai hạt dưa mỉm cười nói: “Cậu ăn nhiều vào cho bổ não, tớ không cần ăn nữa đâu, cảm ơn.”
Lâm Trầm có chút không thoải mái, trước kia cậu ở trường 19, ngoài giáo viên thì không có bạn học nào thích cậu. Đa số học sinh trong lớp đều là thành phần cá biệt, bọn họ rất ghét kiểu học giỏi, hơn nữa gia cảnh của cậu thật sự rất kém, nếu không phải cậu sống chết kiên trì thì đã sớm thôi học rồi, thường ngày ở trường có rất nhiều người tránh xa cậu. Những người bạn ở đây không nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét, thậm chí còn tán dương, kính phục, khiến cậu không biết nên làm thế nào.
Lâm Trầm lùi người về sau: “Tớ... cũng không ăn, cảm ơn.”
Tôn Tường Khôn đành phải rút tay về, nhưng cậu ta nói: “Hạt dưa tuy không ăn, nhưng sau này đều là anh em cùng phòng, chúng ta sẽ sống chung ba năm, tương lai có gì không biết không hiểu, nhất định sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của hai vị đại ca.”
Sống chung? Nhạc Thính Phong không kiềm được âm thầm chửi thề trong lòng, thật lòng không thích “sống chung” với các bạn nam cho lắm.
Nhưng, Nhạc Thính Phong không nói ra, cậu mỉm cười: “Những chuyện nhỏ này, đương nhiên là được rồi.”
Sống cùng một ký túc xá, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Hơn nữa Nhạc Thính Phong cũng không phải là người ích kỉ trong chuyện học hành. Lâm Trầm cũng gật đầu nhưng không nói gì, cậu vẫn không quen nói quá nhiều với người khác.
Tôn Tường Khôn thấy hai cậu đều đồng ý, trong lòng liền rất vui, “Ôi chao, cảm thấy tương lai không còn gì để lo lắng rồi.”
Sau đó các cậu nói đến chuyện học quân sự ngày mai.
Mạnh Hoành nói: “Lâm Trầm, tớ nói này, tóc cậu dài quá rồi, ngày mai học quân sự, giáo quan nhất định sẽ bắt cậu đi cắt tóc, hơn nữa sẽ còn bị la mắng. Trước kia tớ từng chứng kiến rồi, cậu nên nhân cơ hội chiều nay rảnh đi cắt lại tóc, để tránh ngày mai sẽ bị phạt.”
Lâm Trầm chau mày, tóc của cậu hơi dài, vì cậu không có tiền đi cắt tóc. Cậu đi học không cần tốn tiền, nhưng tiền sinh hoạt hằng ngày ít đến đáng thương, dù một ngày ba bữa đều ăn màn thầu thì cũng rất túng thiếu.
Lâm Trầm không nói gì, không khí có chút ngượng ngùng. Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đều có thể đoán được nguyên nhân bên trong, trên đời này không phải ai cũng có thể sống không cần lo lắng, không phải ai cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời mỗi ngày.
Nhạc Thính Phong giả vờ nói bừa một câu: “Chỉ là cắt tóc thôi mà, tùy tiện cắt cũng được, con trai thường không quan tâm đẹp xấu.”
Lộ Tu Triệt cũng hiểu ngầm mà phối hợp với cậu, liền nói: “Đúng rồi, tóc của con trai không giống như con gái, có cây kéo thì có thể cắt được, cần gì phải đến tiệm cắt tóc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.