Chương trước
Chương sau
Điều mà Nhạc Thính Phong phải làm chính là cố gắng rèn luyện đôi mắt của Thanh Ti trở nên kén chọn, khiến con bé có thói quen rằng anh mình là người xuất sắc nhất.
Nhạc Thính Phong gật đầu nói: “Dì Tiểu Ái nói rất đúng, về sau cháu sẽ chú ý, tăng thêm thời gian ở chung cùng Thanh Ti.”
“Đừng quá lo lắng, Thanh Ti vẫn còn nhỏ lắm, phải hai năm nữa mới lên sơ trung.”
Nhưng Nhạc Thính Phong đã không nghe lọt tai lời này của cô nữa, trong đầu cậu lúc này đang tràn ngập câu hỏi: Phải làm sao để thể hiện được những điểm tốt, sự xuất sắc của mình trước mặt Thanh Ti?
***
Yến Tùng Nam bị cảnh sát thẩm vấn, hắn ta khá ngoan cố, phải mất đến hai buổi tối, rốt cuộc hắn mới khai báo hết toàn bộ.
“Lúc ấy tôi chưa hề cướp được tiền, tôi bỏ chạy suốt đêm tới nơi này, tôi không biết rằng mình đã đánh chết người. Tôi cũng không hề có ý muốn giết người, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn mà thôi.”
Phía cảnh sát chưa hẳn tin tưởng, hỏi: “Còn chuyện gì khác nữa không?”
Yến Tùng Nam lắc đầu: “Không có. Sau đó, tôi sợ bị phát hiện nên vẫn tiếp tục đi ăn xin, từ đó đến giờ tôi không hề làm chuyện gì trái pháp luật nữa.”
Đúng là sau đó Yến Tùng Nam không hề làm chuyện gì trái pháp luật cả, bởi vì hắn không dám làm, hắn biết lúc đó hắn xuống tay không nhẹ, nếu hắn tiếp tục phạm pháp mà bị cảnh sát bắt được thì mọi chuyện trước đó sẽ bại lộ.
Cảnh sát ghi chép lại toàn bộ lời khai của Yến Tùng Nam.
Bỗng nhiên hắn ta lại nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi muốn gặp vợ mình.”
Cảnh sát ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, gật đầu: “Có thể, chúng tôi sẽ giúp anh đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy có chịu tới gặp anh hay không thì không biết, hơn nữa, chúng tôi đã điều tra, cô ấy không quay lại Lạc Thành, có lẽ sẽ không tìm được đâu.”
Yến Tùng Nam kinh ngạc nói: “Các anh có nhầm không, vợ tôi là Nhiếp Thu Sính mà.”
Cảnh sát nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên: “Theo tư liệu mà chúng tôi điều tra ra được, anh chỉ có một người vợ tên là Diệp Linh Chi, các người có hai đứa con, một nam một nữ.”
Yến Tùng Nam hối hận nói: “Tôi... tôi, được rồi, Diệp Linh Chi là vợ hiện tại của tôi, nhưng tôi muốn gặp vợ cũ của mình, tên cô ta là Nhiếp Thu Sinh, hiện giờ cô ta đang đi theo gã đàn ông họ Du kia, chính là cái gã đã gặp tôi hôm tôi bị bắt tới đây ấy. Tôi chỉ muốn nói với cô ta mấy câu thôi, không có ý gì khác cả.”
Tối hôm qua Yến Tùng Nam nằm mơ thấy cảnh mình vào thành phố nhưng không hề gặp Diệp Linh Chi. Hắn buôn bán kiếm được chút tiền, sau đó về nhà xây phòng ở mới, mở cửa hàng buôn bán nhỏ, dẫn theo vợ và con gái sống những tháng ngày êm đềm, yên ấm.
Yến Tùng Nam vẫn luôn mong muốn mình có thể nhanh chóng được đổi đời, vì thế hắn một mực tìm cách leo lên trên, bỏ qua rất nhiều thứ. Khi chỉ còn hai bàn tay trắng, ngồi bóc lịch trong trại giam, Yến Tùng Nam mới hiểu được điều này. Không phải nhanh chóng đổi đời mới là sống. Rõ ràng là hắn có thể sống yên bình, hạnh phúc, có một gia đình mỹ mãn, thế nhưng hắn lại buông tay để cố gắng kiếm tìm thứ không thể chạm tới được, giống như tìm hoa trong gương, kiếm trăng trong nước.
Đáng tiếc, giờ hối hận cũng đã muộn màng, tất cả mọi thứ không thể quay đầu lại lần nữa.
Cho nên hắn mới muốn gặp Tiểu Ái, hắn cũng không biết mình sẽ nói gì khi gặp cô, hắn chỉ là… muốn được gặp lại cô một lần nữa.
Cảnh sát thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Chuyện mà anh nói, chúng tôi không giúp được, nếu anh muốn gặp Diệp Linh Chi, chúng tôi còn có thể giúp anh tìm thử xem, nhưng nếu không phải thì chúng tôi cũng không có cách nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.