Chương trước
Chương sau
Bà bảo bọn trẻ đi ra ngoài muốn ăn cái gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, không cần lo lắng về chuyện tiền bạc. Bà nói hai đứa đều là cháu bà, nhận tiền của bà thì có sao? Huống chi tương lai thì tiền của bà không phải đều là của các cháu hay sao?
Ra cửa, Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi ạ?”
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti: “Hôm nay em muốn chơi gì nào?”
Thanh Ti ngửa đầu cười: “Được đi cùng với anh thì đi chỗ nào hay chơi cái gì cũng được hết.”
Nhạc Thính Phong sờ mặt cô bé, “Vậy chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn rồi sau đó cùng đi leo núi được không?”
“Được ạ!” Thanh Ti gật đầu.
Thủ đô có rất nhiều nơi để vui chơi, tuần trước bọn họ mới đi khu vui chơi mới khai trương rồi nên hiện giờ Nhạc Thính Phong không nghĩ ra nên đi chỗ nào chơi cả. Nhưng may mà từ trước tới giờ Thanh Ti không hề lăn tăn chuyện đi đâu cả, đối với cô bé thì chỉ cần có thể ở bên Nhạc Thính Phong thì thậm chí là đi dạo phố đơn thuần thôi cũng là vui lắm rồi.
Nhạc Thính Phong xách hai cái ba lô ra, chuẩn bị vào siêu thị mua đồ ăn thức uống.
Hai đứa trẻ đi dạo trong siêu thị một hồi lâu, sau khi mua xong thì trong ba lô cũng không chứa nổi hết nên phải cầm một ít đồ trong tay.
Sau khi đi ra, Thanh Ti hỏi: “Anh, để em cầm mấy đồ này cho anh nhé?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần, mấy thứ này nhẹ lắm. Em nhìn xem, anh cao lớn như thế này, nếu ngay cả mấy thứ đồ này mà còn không cầm được thì về sau làm sao anh có thể bảo vệ được em đây?”
Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong, cười ngốc nghếch nói: “Anh của em từ trước tới nay đều rất lợi hại mà!”
Hai người tay nắm tay bước đi, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất hiện một người quần áo tả tơi, trên người bốc ra mùi hôi thối lao tới, mái tóc dài bẩn bết lại trên đỉnh đầu, khuôn mặt đen thui giống như người điên.
Hắn lao tới muốn ôm lấy Thanh Ti nhưng Nhạc Thính Phong vô cùng tỉnh táo, cậu vừa phát hiện thấy bóng người liền ôm lấy Thanh Ti kéo ra phía sau, sau đó đạp một cước vào người đàn ông đó.
Một cước này khiến hắn ngã xuống đất, nằm trên mặt đất kêu lên: “Thanh Ti... Thanh Ti... là con phải không? Là con phải không?”
Thanh Ti sợ tới mức bám chặt lấy quần áo Nhạc Thính Phong, không dám thò đầu ra: “Anh ơi...”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nghiêm mặt, toàn thân phòng bị, cậu xoay người, dịu dàng nói với Thanh Ti: “Đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Người đàn ông đó hô to: “Thanh Ti... Ta là ba của con này, ta là ba của con này, con không nhận ra ba sao?”
Câu này của hắn khiến Thanh Ti trợn tròn mắt.
Đến lúc cô bé có thể phản ứng lại thì liền ôm chặt lấy cổ Nhạc Thính Phong, cả người run rẩy.
Đây chính là điều đáng sợ mà mẹ con cô bé đã muốn quên đi, nhưng khi người cha “thân sinh” này đột nhiên xuất hiện đã khiến Thanh Ti lập tức nhớ tới quá khứ ấy.
Người đàn ông này là Yến Tùng Nam, là cha ruột của cô bé, nhưng cô bé thật sự không muốn gặp lại ông ta.
Thanh Ti run rẩy, ôm Nhạc Thính Phong, nói: “Anh ơi...”
Nhạc Thính Phong cũng ít nhiều biết được một chút về quá khứ của mẹ con Tiểu Ái. Người đàn ông này tự xưng là ba của Thanh Ti, vậy thì ông ta nhất định là tên đàn ông xấu xa kia rồi.
Ông ta vừa xuất hiện đã dọa Thanh Ti biến thành thế này, Nhạc Thính Phong hận nỗi không thể đánh chết ông ta luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.