Chương trước
Chương sau
Chu Hạo cảm thấy Nhạc Thính Phong và Tô Trảm cướp đi uy phong của cậu ta nên cứ thích chống đối với hai người họ, nhưng đến lúc sinh tử tồn vong, dĩ nhiên cậu ta sẽ nghĩ đến mạng sống của mình.
Ai lại không trân trọng mạng sống của mình chứ!
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm thấy Chu Hạo đi tới, dĩ nhiên không có chút gì ngạc nhiên. Chỉ là Tô Trảm vẫn không kìm được chế giễu Chu Hạo vài câu. Bất luận Tô Trảm nói gì, Chu Hạo cũng không dám nói gì khác. Giờ ta cậu ta đi theo, bản thân đã rất rẻ tiền, nếu hai người Nhạc Thính Phong và Tô Trảm tức giận không cho đi cùng thì cậu ta xui xẻo rồi, nên lúc này vẫn phải nhịn.
Đợi Tô Trảm chế giễu xong, Nhạc Thính Phong mới nói: “Nếu mọi người đã đến rồi vậy thì tôi có vài lời phải nói rõ. Bắt đầu từ bây giờ, nguy hiểm chúng ta đối mặt sẽ tăng gấp đôi, chúng ta đoàn kết lại thì hi vọng sống sẽ cao, còn nữa… Tất cả mọi người đều phải nghe theo tôi, tôi nói thì cứ làm theo. Có ý kiến thì cứ nói ra trước, nhưng không ai được chất vấn hoài nghi quyết định của tôi, lúc tôi nói mọi người làm gì thì cứ làm như vậy, nếu không mọi người thích đi đâu thì cứ đi. Tôi sẽ không cho bất kì ai cơ hội thứ hai.”
Thời khắc bộc lộ dấu hiệu thích độc tài kiểm soát trong con người Nhạc Thính Phong cuối cùng đã đến.
Mọi người đều gật đầu, không dám nói gì khác.
“Không có ý kiến gì thì bây giờ xuất phát, nhân lúc trời vẫn chưa tối tranh thủ đi thêm một đoạn đường.”
Nhạc Thính Phong nói rõ mọi nguyên tắc của bản thân cho mọi người nghe, cậu không muốn một lát đến lúc gặp nguy hiểm ;aok xuất hiện bất đồng, mọi người đứng đó tranh cãi đến đỏ mặt tía tai cũng không quyết định được gì.
Cả nhóm người lại xuất phát, Nhạc Thính Phong đi đầu, Tô Trảm đi theo sau. Không ai nói gì, cũng không ai dám nói gì, toàn bộ đều tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Nhạc Thính Phong cầm la bàn, vừa đi vừa liên tục quan sát tình hình xung quanh. Cậu không sợ gặp phải bọn vượt biên cũng như bọn buôn ma túy, sợ nhất là giẫm phải bãi mìn. Nếu vậy, thật sự chỉ có con đường chết.
Nhạc Thính Phong bảo mọi người đi chậm lại, mỗi bước đi đều có chút lo lắng trong lòng. Sắc trời âm u, trong rừng tối rất nhanh, Nhạc Thính Phong vừa nhìn thấy mặt trời khuất núi thì bảo toàn đội dừng lại, sau đó phân công tìm củi, tìm nước, tìm đồ ăn.
Bọn họ không dám hoạt động trong phạm vi rộng, chỉ có thể đi dọc theo con đường đến đây để giữ an toàn.
Trời tối, lửa trại hừng hực cháy, một đám thiếu niên ngồi quanh đống lửa.
Nhạc Thính Phong sắp xếp ba nhóm trực đêm.
Nửa đên, sương trong rừng khá dày, Tô Trảm bực bội quần áo trên người ẩm ướt, không ngủ được, hỏi Nhạc Thính Phong: “Ngày mai có thể ra khỏi đây không?”
Nhạc Thính Phong nói: “Nếu chúng ta có thể đi nhanh thì sẽ có cơ hội.”
“Hi vọng có thể nhanh chóng ra ngoài, những ngày này vất vả quá, anh không chịu nổi nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong cũng không chịu nổi nữa.
Cậu cũng muốn nhanh chóng về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.