Tô Trảm gật đầu, mang đồ lên, chuẩn bị cùng đi với Nhạc Thính Phong.
Cậu nói với những người còn lại: “Mọi người bảo trọng, nếu vận may tốt sau này chúng ta có thể gặp lại.”
Còn về khi nào sẽ gặp lại thì không ai biết.
Nếu vận may không tốt, cả đời này e rằng sẽ không gặp lại được nữa. Nếu mấy người bọn họ kiên quyết quay về, chuyện này có lẽ sẽ thành sự thật.
Chu Hạo không hề có ý muốn thương lượng với hai người họ, nhìn hai người bỏ đi, lập tức hét lên: “Nhạc Thính Phong, Tô Trảm, hai người đừng hối hận, đừng cho rằng hai người rời khỏi mọi người thì có thể sống mà đi ra ngoài. Hai người không nhìn xem đây là nơi nào, không có chúng tôi hai người chỉ có một con đường chết.”
Chu Hạo vừa tức giận vừa lo sợ, vì nếu không có Tô Trảm và Nhạc Thính Phong thì bọn họ sẽ gặp khó khăn. Nhưng cậu ta lại không thể hạ mình cầu xin hai người bon họ, cậu ta nói như thế hi vọng có thể khiến hai người họ thay đổi cách nghĩ, chỉ tiếc là cậu ta vẫn không hiểu Tô Trảm và Nhạc Thính Phong.
Không có ai liên lụy, hai người họ có thể đi nhanh hơn.
Nhạc Thính Phong dừng lại, xoay người nhìn Chu Hạo rồi cười: “Tôi đồng ý với câu nói của cậu, hiện giờ tôi thật sự rất hối hận…”
Chu Hạo có chút đắc ý, vừa định nói thì nghe thấy tiếng Nhạc Thính Phong: “Tôi hối hận sao không sớm rời đội, nếu không phải tên phế vật không có năng lực như cậu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880130/chuong-2117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.