Lúc làm chiếc vòng này, những người khác còn cười nhạo Nhạc Thính Phong, nói cậu nhiều sức lực quá nên không có gì làm. Mỗi ngày huấn luyện xong ai cũng mệt như chó, không muốn nói tiếng nào, chỉ có mình cậu vẫn còn sức để mài những viên đá vỡ này.
Đập vỡ, mài, khoan lỗ, những việc này đều mất rất nhiều thời gian.
Nhưng đối với Nhạc Thính Phong lại không phải như vậy, đây là việc mà cậu mong đợi nhất mỗi ngày. Vì đây là chuyện cậu tình nguyện làm, không giống như việc huấn luyện mang tính cưỡng ép kia. Sợi dây đeo tay Nhạc Thính Phong làm rất sần sùi, rất thô sơ, các viên đá có hình dáng kích thước khác nhau, nhìn vào thì thấy không đẹp lắm. Đây là món quà không có giá trị nhất trong số những món quà Nhạc Thính Phong tặng cho Thanh Ti, cũng là thứ mất nhiều công sức của cậu nhất. Món đồ này, có lẽ cả đời Nhạc Thính Phong chỉ có thể làm một lần duy nhất.
Nhạc Thính Phong để dây đeo vào lòng bàn tay Thanh Ti: “Lúc trước mỗi khi giao thừa anh đều tặng em một món quà, năm nay không có gì để tặng, đây là dây đeo anh tự tay làm, em có thích không?”
Thanh Ti gật đầu: “Thích, anh mau đeo cho em đi.”
Khuôn mặt Nhạc Thính Phong lộ ra nụ cười, cậu đeo dây lên tay Thanh Ti, lại nói một lần nữa: “Đợi anh về nhé!”
Thanh Ti giơ cánh tay tròn trịa ôm lấy Nhạc Thính Phong: “Dạ, anh cố lên, anh là giỏi nhất, anh phải là số một!”
Nhạc Thính Phong cười thành tiếng: “Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880121/chuong-2108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.