Hôm qua Nhạc Thính Phong đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận rồi. Cậu biết cậu mà đi thì Thanh Ti nhất định sẽ khóc lóc không thôi, vì vậy cậu đã dành cả đêm qua để viết 29 phong thư.
Thanh Ti nhận lấy chiếc hòm, xoa cái miệng nhỏ nhắn, khoé mi còn vương lệ: “Có thật là khi em đọc xong thì anh sẽ trở lại không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?”
Thanh Ti níu ngón tay Nhạc Thính Phong: “Nhưng mà... em vẫn không nỡ, phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong vuốt mái tóc cô bé: “Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Anh chỉ đi mấy ngày thôi, em ở nhà,= phải giúp dì Tiểu Ái chăm sóc Tiểu Trạm, phải chăm sóc ông nội, bà nội, loáng một cái là hết ngày rồi. Mỗi ngày em hãy tìm thêm nhiều việc để làm, có lẽ như vậy em sẽ không có thời gian để nhớ anh đâu.”
Nhạc Thính Phong lo rằng chỉ cần qua vài ngày, Thanh Ti sẽ thích ứng được với cuộc sống không có cậu, chờ đến khi cậu trở về, cô bé sẽ không còn thân thiết với cậu nữa. Đây mới là chuyện mà Nhạc Thính Phong lo lắng thật sự, lo lắng hơn rất rất nhiều so với chuyện Thanh Ti khóc lóc không muốn xa cậu. Bởi vì cậu vốn biết trẻ con thì rất hay quên, nếu có chuyện gì đó làm rời đi lực chú ý của nó thì có thể khiến nó quên đi mọi chuyện đau lòng rất nhanh.
Nhạc Thính Phong thở dài, ngẫm lại, thật ra cậu cũng không muốn đi cho lắm. Nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880097/chuong-2084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.