Thanh Ti ngồi phía dưới cười hi hi không ngừng.
Nhạc Thính Phong nhìn cái mặt cô bé cười ngốc đến phát ghét, không nhịn được nhéo nhéo má cô bé. Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng của cô bé bị hai gã buôn người túm lấy, nhìn cậu mà thất thanh gọi ‘Anh ơi!’
Lời vừa nói ra, rất nhiều người cất tiếng cười ha hả, có người lại lớn tiếng hỏi cô bé lợi hại đó là ai chứ? Mau nói cho mọi người nghe.
Nếu không phải ngày đó cô bé vòi vĩnh Trần Phong đưa mình đến trường, anh vĩnh viễn cũng sẽ chẳng bao giờ bước chân vào trường tiểu học kia, nói không chừng cả đời này cũng không biết tới Vương Thu Vũ. Nếu không nhờ Thanh Ti cố ý tác hợp, còn giúp Vương Thu Vũ đuổi Tôn Khải đi, làm sao có chuyện sau này chứ. Trong lòng Trần Phong thật sự vô vàn cảm kích đối với Thanh Ti, cho nên anh trực tiếp bước đến trước mặt Thanh Ti, một tay ôm lấy cô bé bước lên trên lễ đài.
“Đây là bà mai của tôi và vợ tôi đây…”
Thanh Ti bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giãy giụa nhảy xuống.
Trần Phong buông cô bé, sau đó liếc mắt nhìn Vương Thu Vũ một cái, mỗi người cùng lấy ra một phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thanh Ti.
Thanh Ti nhìn xuống ba mẹ đang ngồi dưới, Du Dực với vẻ mặt tươi cười, ra hiệu cô bé cứ nhận lấy.
Lúc này Thanh Ti mới đưa hai tay ra, “Cám ơn chú Trần Phong, cám ơn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880087/chuong-2074.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.