Chương trước
Chương sau
Không lẽ đến khi học đại học rồi, buổi tối ngủ một mình không được, cũng phải lôi một người đàn ông khác vào dỗ ngủ sao?
Điều này nhất định là không được! Người đàn ông khác sao có thể có suy nghĩ đơn thuần như vậy!
Nghĩ đến đây Nhạc Thính Phong liền có chút đau xót. Thanh Ti hiện giờ vẫn còn nhỏ, nói với cô bé thì hơi sớm sẽ khiến cô bé sẽ đau lòng. Nhạc Thính Phong cứ suy nghĩ rồi mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Nửa đêm thì giật mình thức dậy, nhìn đồng hồ là 4 giờ, qua hai tiếng nữa là trời sẽ sáng.
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng rút tay ra, đắp mền cho Thanh Ti xong rồi mới rón rén ra khỏi phòng của.
Không biết tại sao Nhạc Thính Phong lại cảm thấy bản thân… dường như hơi giống... kẻ trộm. Tuy cậu và Thanh Ti vẫn là trẻ con, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy thì cũng không phải chuyện tốt. Sau khi nằm xuống giường trong phòng mình, Nhạc Thính Phong thở dài, nếu bị chú nhìn thấy, có lẽ... Nhạc Thính Phong lắc đầu, lần sau Thanh Ti lại quấn lấy cậu, cậu sẽ kiên quyết không để thế này. Nhưng mà lời này bản thân Nhạc Thính Phong cũng không tin tưởng, Thanh Ti vừa làm nũng thì cậu không còn quan tâm đến chuyện khác nữa.
...
Ở một nơi khác, Vương Thu Vũ không cùng Trần Phong trở về tiểu khu mà cô bảo tài xế đưa hai người đến nhà ba mẹ Trần Phong. Tối đó ba của Lý Văn Văn kéo người đến, đồ đạc trong phòng khách đều bị đập gần hết. Nghĩ đến chuyện quay về đó, Vương Thu Vũ có chút lo sợ. Đến chỗ ba mẹ Trần Phong, tuy rằng làm phiền họ, nhưng có lẽ sẽ ổn hơn.
Sau khi thấy hai người trở về, ba Trần Phong gật đầu, tán thành nói: “Con làm rất đúng, đến đây tốt hơn. Tuy chuyện của Trần Văn Văn đã giải quyết rồi, nhưng ai biết được nhà bọn họ có kéo đến gây chuyện nữa hay không? Trần Phong say thế này rồi, con lại là con gái, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ không hay. Tối nay con cứ ở đây nghỉ ngơi đi, đừng lo về Trần Phong, nó uống say rồi thì ngoan ngoãn lắm.”
Vương Thu Vũ ngồi bên cạnh lấy khăn lau mặt cho Trần Phong. Sợ ba mẹ anh lo lắng, cô vội giải thích:
“Bác trai bác gái, hôm nay bọn con đến Du gia. Thấy anh ấy và Du tiên sinh uống rất vui vẻ nên con cũng không ngăn cản… con…”
Mẹ Trần Phong vỗ tay cô, mỉm cười nói: “Đứa trẻ ngoan, con còn lo chuyện này sao? Bác nói con nghe, nhìn thấy Trần Phong uống say thế này, trong lòng bác thật sự lại thấy an tâm. Trước kia thỉnh thoảng nó vẫn uống vài ly, nhưng từ lúc chân nó xảy ra chuyện đến giờ hầu như chưa từng uống rượu. Hôm nay có thể uống nhiều như vậy, có thể thấy nó đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, tâm tình cũng vui vẻ hơn.”
Ba Trần Phong gật đầu: “Để con dìu nó về cả đoạn đường chắc con cũng rất mệt. Đợi nó tỉnh dậy hai bác sẽ giáo huấn nó lại, lần sau không được uống say thế này.”
“Không cần đâu, con cảm ơn hai bác. Anh ấy không phải là người thích uống rượu. Hai bác… không cần nói gì với anh ấy.”
Ba mẹ Trần Phong nhìn thấy liền mỉm cười. Đứa trẻ này thật sự rất tốt, chưa gì đã biết bảo vệ người đàn ông của mình như vậy rồi.
Mẹ Trần Phong kéo Vương Thu Vũ lại nói: “Hôm nay con cũng mệt rồi, ngày mai còn phải lên lớp. Con đi ngủ sớm đi, cứ để hai bác ở đây, con đừng lo lắng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.