Chương trước
Chương sau
“May mắn mà hai người về muộn đó. Tôi kể cho hai người nghe, cả nhà bà Lý kia đều là dạng không biết xấu hổ.” Câu đầu tiên của cô giáo Tôn khi bước vào cửa là câu này.
Vương Thu Vũ rót chén nước đưa tới trước mặt bà: “Cô giáo Tôn, Lý Văn Văn tự mình trượt chân ngã nên mới sảy thai. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh ấy, không lẽ cô ta lại muốn đổ tội cho Trần Phong sao?”
Cô giáo Tôn uống ngụm nước rồi bắt đầu kế cho hai người bọn họ nghe mấy chuyện bát quái: “Tôi nghe ngóng được mới biết, Lý Văn Văn đã sớm đoàn biểu diễn khai trừ rồi. Cô ta đã sớm dan díu với một tên phú nhị đại, một lòng một dạ muốn đi theo tên đó, nhưng loại công tử con nhà giàu có tiền như tên đó làm sao có thể lấy một người như cô ta? Vì thế cô ta đã tìm cách để mang thai đứa nhỏ, muốn dùng đứa trẻ để uy hiếp. Kết quả là người ta không cần nó, bảo cô ta muốn sinh thì cứ sinh, còn nói Lý Văn Văn kia có không ít đàn ông, ai biết đó là con ai chứ?”
Vương Thu Vũ nhìn Trần Phong, may mà anh không phải là loại đàn ông háo sắc, nếu không đã bị sập bẫy của cô ta rồi.
“Nhưng mà... Lý Văn Văn… cô ta muốn giữ lại đứa bé kia sao?”
Vương Thu Vũ nói rõ suy nghĩ của mình. Loại phụ nữ sinh hoạt bừa bãi như Lý Văn Văn, thật sự có quan tâm đến đứa trẻ trong bụng sao? Vì sao cô ta không bỏ đứa trẻ đi chứ?
Cô giáo Tôn khinh thường nói: “Thật ra cô ta cũng muốn bỏ đi rồi, nhưng sức khỏe cô ta không tốt. Trước đây cô ta từng bỏ thai 2 lần rồi. Bác sĩ nói, nếu bỏ đứa bé này, về sau có thể không thể có thai được nữa. Vì thế nên bọn họ mới nóng nảy, nghĩ rằng Trần Phong dễ bắt nạt nên mới đem chú ý đánh lên người Trần Phong.”
Vương Thu Vũ hít một hơi lạnh.
Trần Phong là một người đàn ông tốt như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà muốn tính kế hãm hại anh ấy chứ? Thậm chí còn bày ra thái độ cao cao tại thượng rằng bị bà cháu họ tính kế là phúc của anh ấy.
Cô giáo Tôn nói xong chuyện bát quái liền nói sang chuyện chính sự: “Cả nhà bà Lý lúc nãy đã dẫn theo người đến đây gây loạn một lần. May mà lúc đó hai người không ở đây. Tuy rằng lúc đó là Lý Văn Văn tự mình trượt ngã xuống, không liên can gì đến Trần Phong, nhưng giờ bọn họ lại chạy tới gây chuyện. Nói rằng khi ấy Trần Phong tức giận Lý Văn Văn chắn đường của mình nên mới khiến cô ta ngã xuống. Tóm lại là bọn họ muốn tìm Trần Phong để vòi tiền.”
Vẻ mặt Trần Phong lạnh lùng. Bọn họ quả thực là quá vô liêm sỉ rồi!
Vương Thu Vũ tức giận: “Đúng là không biết xấu hổ mà, làm người sao có thể đê tiện như thế chứ? Trần Phong sao phải xin lỗi bọn họ, tự cô ta không chồng mà chửa, còn muốn để Trần Phong đổ vỏ, giờ không thực hiện được âm mưu mà vẫn còn mặt mũi đến đây đòi tiền ư? “
Trần Phong cười lạnh: “Bọn họ tính kế tôi, tôi còn chưa tìm bọn họ tính sổ mà bọn họ còn tự mình tìm tới cửa sao?”
Trước đây, Trần Phong vốn là người sống trong mưa bom bão đạn. Anh đã từng giết người nên biết mạng người yếu ớt thế nào, lại trông thấy chiến hữu của mình chết thảm nên mới rời khỏi tiền tuyến. Anh tôn trọng sinh mạng nên mới nghĩ rằng chỉ cần không tới mức quá đáng thì anh sẽ động thủ với người khác, coi như là giúp chiến hữu đã hy sinh của mình tích đức làm việc thiện.
Anh sống hiền lành, không có nghĩa là anh không biết nổi cáu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.