Chương trước
Chương sau
Vương Thu Vũ ngẫm lại, hình như không có chuyện gì để nói thật mà!
“Sao vậy, anh có chuyện gì muốn nói với em sao? Không sao cả, anh nói đi.”
Trần Phong cố lấy dũng khí, giữ chặt lấy mặt Vương Thu Vũ, cúi đầu hôn cô một cái: “Anh không muốn nói gì cả, anh chỉ nghĩ... Anh muốn thân thiết với em hơn một chút, vậy... anh đi đây.”
Trần Phong đỏ mặt, buông mặt Vương Thu Vũ ra rồi chạy nhanh đi.
Nếu không phải sợ rằng ở cùng ký túc xá với Vương Thu Vũ sẽ xảy ra chuyện lau súng cướp cò thì còn lâu anh mới rời đi như vậy.
Vương Thu Vũ nhìn Trần Phong chạy mất. Cô sờ môi, giây tiếp theo liền bật cười thành tiếng.
Sau khi Trần Phong rời đi, Vương Thu Vũ tham quan ký túc xá của anh, vốn dĩ cô muốn giúp anh dọn dẹp phòng. Nhưng dạo qua một vòng, Vương Thu Vũ thở dài. Nơi này so với nơi ở của cô còn sạch sẽ hơn.
Những người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể được chữa khỏi ở đây mất thôi, chăn gấp trên giường vuông vức như một khối đậu phụ, giường không có một nếp nhăn, mặt đất không có một hại bụi nào, quần áo bẩn cũng không có dù chỉ là một chiếc.
Vương Thu Vũ thật sự không tìm được chuyện gì có thể làm nên đành mượn tạm một cuốn sách trên bàn của Trần Phong lên xem. Đây là sách về lý luận quân sự, là đề tài mà trước tới giờ Vương Thu Vũ chưa từng xem. Những tri thức trên cuốn sách đều vô cùng lạ lùng, Vương Thu Vũ nhìn được một lúc liền bắt đầu buồn ngủ sau đó liền ngủ mất. Mãi cho đến khi Trần Phong về, thấy cô như vậy mới đánh thức cô.
Bên ngoài mặt trời đã khuất núi, Vương Thu Vũ dụi dụi mắt: “Đã muộn thế này rồi ư?”
Trần Phong đau lòng nói: “Hôm qua, nhất định là em ngủ không ngon phải không?”
“Dạ, em... hôm qua em lo sẽ làm anh tức giận, nên mới ngủ không ngon.”
“Là do anh không tốt, không nói rõ với em.”
Vương Thu Vũ lắc đầu: “Chuyện này sao lại liên quan đến anh được, nguyên nhân là do em cơ mà. Giờ chúng ta về sao anh?”
“Ừ, về thôi.”
Theo như ý của tham mưu trưởng, ông nhất định đang hy vọng là chiều nay Vương Thu Vũ có thể ở lại canteen ăn cơm chiều rồi mới đi, nhưng Trần Phong không muốn thế, anh muốn về nhà để Vương Thu Vũ nấu cơm cho anh ăn kìa.
Trước khi đi, tham mưu trưởng còn cùng hai vị lãnh đạo khác của Trần Phong tiễn Vương Thu Vũ, còn nói là hoan nghênh cô về sau thường xuyên đến đơn vị của bọn họ, coi nơi này là nhà của cô, ngàn vạn lần đừng khách khí gì cả. Đây hiển nhiên là mong đợi đến khi Vương Thu Vũ trở thành người nhà của bộ đội bọn họ rồi.
Sau khi rời đi, Vương Thu Vũ còn nói với Trần Phong rằng các lãnh đạo của anh thật tốt. Trần Phong cười hắc hắc, không nói lời nào. Đó là thái độ đối xử với thân nhân của binh sĩ rồi, chứ đối với các anh thì làm gì có vẻ mặt ôn hoà như thế chứ, bình thường họ huấn luyện bọn anh còn chả khác gì dạy dỗ con cháu luôn.
Về đến nhà, xe đỗ ở dưới lầu, Trần Phong mang theo không ít đồ đạc. Vương Thu Vũ muốn cùng anh xách đồ nhưng nói gì anh cũng không đồng ý.
“Em là con gái, đừng động vào. Mấy chuyện này đều phải để cánh đàn ông làm chứ, để anh làm là được.”
“Em không cầm nhiều đâu, chỉ một chút thôi mà.”
Trần Phong nhịn không được lại hôn trộm lên má cô một cái: “Em không cần đau lòng anh, lát nữa em làm mấy món ngon cho anh là được.”
Vương Thu Vũ đỏ mặt: “Vâng...”
Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng ho khan. Hai người lập tức xoay người lại, thấy cô giáo Tôn đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Mà không chỉ có cô giáo Tôn, bên cạnh cô ấy còn có chồng cô ấy và một người hàng xóm khác ở tầng 5 nữa. Bị nhiều người nhìn thấy mất rồi, Vương Thu Vũ liền nóng hết cả mặt, ngượng ngùng nhìn mọi người rồi véo trộm Trần Phong một cái.
Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ: “Dì Tôn à, mọi người đang... đi đâu vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.