Trần Phong không dám nói thật lòng, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của Vương Thu Vũ.
Cô Tôn chỉ vào mặt anh, cười ái muội: “Còn không có sao, trên mặt cháu chỉ thiếu nước viết hẳn mấy chữ “Tôi thích Vương Thu Vũ” kia kìa.”
Trần Phong xấu hổ muốn giải thích nhưng lại cảm thấy càng giải thích thì càng rối.
Cô Tôn vỗ vỗ bả vai anh, “Ai nha, dì hiểu mà, cháu không cần giải thích đâu.”
Rồi bà lại hạ giọng nói: “Trần Phong, cháu là đàn ông thì phải chủ động. Chẳng lẽ cháu lại chờ con gái nhà người ta chạy tới tỏ tình với cháu à? Vương Thu Vũ là người được giáo dục tử tế, rất rụt rè, hơn nữa người ta còn ít hơn cháu tới mấy tuổi. Nếu cháu thích thì phải quyết đoán lên.”
Trần Phong không biết nên trả lời thế nào. Nhưng cô Tôn nói đúng, đàn ông thì nên chủ động, có điều anh chỉ sợ chủ động quá sẽ dọa Vương Thu Vũ hoảng sợ.
Cô Tôn lại khuyên: “Tiểu Vương là cô gái tốt. Tuy rằng gia thế kém nhưng tính tình lương thiện, dịu dàng.”
Lời cô Tôn nói rất có lý, còn sáng suốt hơn nhiều người nhiều.
Cứ nhìn cha mẹ Tôn Khải thì biết, cho rằng mình là người thành phố nên coi thường Vương Thu Vũ. Nhưng bọn họ không thèm nhìn lại bản thân xem có tư cách gì mà coi thường người ta chứ? Cô ấy ưu tú hơn con trai của họ gấp trăm ngàn lần!
Trần Phong gật đầu: “Vâng, dì nói đúng lắm… Cháu hiểu mà.”
Cô Tôn nhìn bộ dáng chính trực, hiền hậu của Trần Phong thì cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879974/chuong-1961.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.