Chương trước
Chương sau
TÔng chủ nhìn Trần Phong đầy ẩn ý, rồi còn cố ý trước mặt Vương Thu Vũ, nói mấy câu tốt đẹp về Trần Phong.
Đợi một lúc, mì được bưng lên, Vương Thu Vũ thấy bát mì này còn lớn hơn cả khuôn mặt mình, cô sửng sốt một chút: “Bát này… bát này mà cho một người không phải là quá lớn sao?”
Trần Phong cười nói: “Không sao, em có thể ăn được bao nhiêu thì ăn…”
Vương Thu Vũ cắn răng, quay đầu xin ông chủ một chiếc bát con, sau đó gắp ra một ít mì rồi nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Trần Phong: “Anh Trần Phong, mì nhiều thế này em ăn không hết được, nếu để lại thì quá lãng phí. Anh có thể ăn hộ em một ít không? Chỗ mì này em cũng chưa động vào đâu.”
Trần Phong đỏ mặt, vội gật đầu: “Vậy em chỉ ăn một chút kia thôi ư, làm sao có thể no được?”
Vương Thu Vũ cười nói: “Em không đói, anh quên là lúc tan học em đã ăn một chiếc bánh mì, còn ăn thêm một đĩa mì xào của anh nữa rồi à?”
Ông chủ đứng sau Vương Thu Vũ nháy mắt với Trần Phong. Bát mì kia là do ông cố ý làm một phần thật lớn, bát cũng dùng bát to hơn rất nhiều so với bát bình thường. Anh vội cúi đầu, ăn từng miếng từng miếng mì.
Hai người ăn mì một lúc, lại có thêm khách tới. Ông chủ vội đi ra chỗ họ, không có thời gian ở lại để trêu Trần Phong nữa. Ăn mì xong, Vương Thu Vũ vội chạy đi trả tiền, ông chủ tủm tỉm cười với cô, nói: “Cô gái à, lần sau đừng bỏ tiền ra như thế, để thằng nhóc kia trả đi, cậu ta đi theo không phải là để trả tiền sao.”
Trần Phong ở bên rầu rĩ nói: “Chỉ lần này thôi.”
Về sau, nói thế nào đi chăng nữa, anh không bao giờ để Vương Thu Vũ lấy tiền ra trả nữa.
Vương Thu Vũ đi cạnh ông chủ để giải thích một phen, cô sợ Trần Phong sẽ tức giận.
Sau khi hai người họ rời đi, có người khách bàn khác hỏi ông chủ, sao bát của hai người Trần Phong lớn như vậy mà bát họ lại nhỏ như thế?
Ông chủ nói: “Các người không giống bọn họ được. Anh ấy là bạn của tôi. Người ta dẫn bạn gái đến chỗ tôi ăn cơm, đương nhiên tôi phải hào phóng một chút rồi.”
Trần Phong đưa Vương Thu Vũ đến tiểu khu, anh xách theo hành lý, leo 4 tầng lầu, mở cửa rồi nói: “Tiểu Thu, đến nơi rồi, chính là ở đây. Phòng này đã lâu không có người ở, em đừng ghét bỏ nó nhé.”
Mở cửa phòng ra, đồ đạc đều được phủ vải trắng. Nhà không lớn, chỉ khoảng bốn, năm mươi mét vuông, có hai phòng ngủ. Thời tiết phương Bắc khô ráo nên trong phòng cũng không ẩm ướt, nhưng vì một thời gian dài không có người ở nên hơi bụi bặm. Nhìn căn nhà là có thể thấy người lúc trước ở đây thật sự rất yêu quý ngôi nhà này, các đồ dùng thiết yếu trong nhà đều vô cùng ấm áp.
Vương Thu Vũ vừa bước vào là đã thích nơi này. Nơi đây tốt hơn căn hầm ngầm cũ mà cô ở gấp trăm ngàn lần.
Cô cười nói: “Nơi này là tốt lắm rồi. Em rất thích.”
“Em thích là tốt rồi. Em cứ chờ ở ngoài một chút, để anh bỏ hết vải phủ ra đã. Em…” Trần Phong còn chưa nói xong, Vương Thu Vũ đã xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp.
Vương Thu Vũ không giống những cô gái mà anh từng biết, cô thật sự không yếu đuối chút nào. Anh chạy ra mở toàn bộ cửa sổ trong nhà ra trước, sau đó lấy một chậu nước, bắt đầu lau dọn.
Quét tước xong phòng khách rồi tới phòng ngủ, Vương Thu Vũ bèn hỏi: “Anh Trần Phong, đây là phòng ngủ trước kia của anh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.