Chương trước
Chương sau
Từ nhỏ Tôn Khải đã có tính ăn cắp vặt đồ dùng của bạn bè. Càng lớn, tính xấu này ngày càng nghiêm trọng. Tôn Khải thông đồng cùng mấy tên lưu manh, trộm tiền và đồ quý giá của bạn bè trong lớp rồi đem bán. Sau khi bị phát giác, Tôn Khải bị nhà trường đuổi học. Từ đó hắn cũng không đi học nữa.
Về sau, hắn đi móc túi, trộm xe đạp,… Đã vài lần phải vào đồn cảnh sát nhưng do tội không quá nghiệm trọng nên không bao lâu sau cũng được thả ra ngoài.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, cô giáo Vương tuy rằng lúc trước còn trẻ, nhưng mắt nhìn người quả thực là không tốt chút nào. Tôn Khải thấy cô đơn thuần, lương thiên nên mới hạ quyết tâm lợi dụng cô ấy. Cũng may cô giáo Vương là người sống nguyên tắc nên không bị Tôn Khải làm tổn hại quá nhiều.
Nhạc Thính Phong nhịn không được, nói: “Điều kiện gia đình đó cũng không tệ, sao lại có thể nuôi ra loại người như Tôn Khải chứ?”
Du Dực nói: “Đều do ba mẹ hắn mà ra thôi. Bọn họ đều là người tham lam, luôn nghĩ tới lợi ích của mình, lợi dụng người khác. Qua thời gian dài như vậy chắc chắn sẽ khiến con cái hình thành tật xấu không thể thay đổi được.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu. Nhưng mà dạng phụ huynh kiểu này cũng không phải là hiếm gặp. Có đứa bé đánh con nhà người khác, ba mẹ không những không dạy dỗ con cái mình mà còn có thể vui vẻ nói, con nhà mình sau này ra ngoài sẽ không bị bắt nạt.
Quả nhiên, ba mẹ Tôn Khải một mặt xem thường cô giáo Vương nhưng lại khẩn trương muốn giữ lấy cô không tha, thậm chí còn dùng cả mấy thủ đoạn xấu xa như vậy. Là do con trai bọn họ quá kém cỏi, không có cô gái nào chịu gả cho hắn.
Thật đúng là nuôi ra một tai hoạ!
Du Dực hỏi: “Nhóc con, giờ cháu tính sao? Hôm nay chú cho người đi hỏi thì chiều nay hắn đã được thả khỏi đồn cảnh sát rồi. Mặc dù hắn ta có tiền án, nhưng mà lần này hắn ta cũng không trộm cắp, cũng không bắt cóc trẻ con, không có chứng cứ, cảnh sát chỉ có thể thả người ra thôi.”
“Vâng, cháu cũng đoán được.”
“Xem ra tiếp theo tên này sẽ đi tìm cô giáo chủ nhiệm của Thanh Ti để gây phiền toái.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Hôm nay chúng cháu thuận đường đưa cô giáo Vương về, đã bố trí một vệ sĩ của Lộ Tu Triệt ở lại rồi.”
Du Dực cười nói: “Không tồi! Chuyện của cô chủ nhiệm lớp Thanh Ti lần này, dường như cháu đã phá lệ quan tâm tới hơi nhiều rồi. Nhóc con, không phải cháu giấu chú chuyện gì đó chứ?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Không có, cháu có việc gì có thể qua mắt nổi chú sao?”
Trong lòng cậu vô cùng đắc ý. Nếu chuyện này mà thuận lợi, xem ra chú còn phải cảm ơn cháu và Thanh Ti ấy chứ.
Du Dực gõ hai cái lên đầu Nhạc Thính Phong: “Loại côn đồ như tên này tương đối khó giải quyết. Chúng giống như ruồi bọ vậy. Cháu đuổi một cái, nó bay đi, cháu không đuổi, nó lại bay lại. Rất phiền phức.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Vậy chú thấy nên xử lý thế nào cho tốt ạ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.