Chương trước
Chương sau
“Ba tôi rất lợi hại, thủ hạ của ba tôi cũng là những người rất lợi hại... Còn có ông ngoại và bác của tôi nữa. Chỉ cần có bác tôi, đừng nói trong trường học mà ở bất kì đâu trong thủ đô này, tôi muốn làm gì cũng được!”
Thanh Ti nói lời này tự tin mười phần, muốn làm gì cũng được, lời này đúng là Hạ An Lan đã từng nói với Thanh Ti.
Người trong nhà họ Hạ sợ cô bé ở trường bị bắt nạt nên bình thường luôn tìm cách để cô bé tự tin.
Lời nói này của Thanh Ti khiến Tôn Khải sửng sốt. Hắn biết ngôi trường này là ngôi trường tiểu học rất lợi hại ở thủ đô. Nhà hắn có một người họ hàng cũng có chút quyền thế nhưng cũng con người đó cũng không vào được ngôi trường này.
Chẳng lẽ gia đình của con nhóc này lợi hại như vậy ư?
Tôn Khải nghĩ rằng chi bằng bây giờ cứ đi trước, lần sau sẽ lại đến tìm Vương Thu Vũ. Nhưng hắn vừa định đi thì thầy giám thị và bảo vệ của trường nghe thấy tiếng kêu của Thanh Ti đã chạy tới.
“Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôn Khải biến sắc, phen này muốn chạy cũng không xong rồi. Nhưng đúng lúc hắn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vương Thu Vũ. Hắn cười lạnh.
Thanh Ti đứng sau lưng cô, chỉ vào Tôn Khải nói: “Chính là hắn ta. Lúc nãy hắn ta định mang em đi. Cô giáo Tiểu Vương đã bảo vệ em.”
Thanh Ti vừa nói vậy, sắc mặt mọi người liền thay đổi. Mặc dù không nói rõ nhưng việc một người trưởng thành muốn mang một đứa bé đi khiến ai cũng nghĩ tới việc bắt cóc, buôn người.
Tôn Khải không ngờ rằng con nhóc này lại gian trá như vậy. Nó dám nói rằng hắn là kẻ buôn người ư? Hắn quát: “Tao tới tìm Vương Thu Vũ, tao là bạn trai cô ta. Ai muốn bắt mày đi chứ?”
Thanh Ti kéo kéo áo Vương Thu Vũ, nói: “Thầy giám thị, chú bảo vệ, em không có nói dối đâu. Lúc nãy hắn ta kiên quyết muốn bắt em đi. May mà có cô giáo bảo vệ em. Hắn ta còn đánh cô giáo nữa. Hơn nữa cô giáo cũng không quen hắn ta.”
Sắc mặt Vương Thu Vũ trắng bệch, thân mình còn hơi run rẩy, nhưng nghe thấy Thanh Ti nói thế, cô dần dần lấy lại tinh thần. Bình tĩnh một chút, cô gật đấu: “Tôi không quen biết anh ta.”
“Mẹ nó, cô dám nói hươu nói vượn ư? Nếu tôi không quen biết cô thì làm sao tôi biết tên cô...”
Thanh Ti nói: “Giáo viên trường chúng tôi đều mang bảng tên trên người, chú nhìn thấy là sẽ biết tên cô thôi.”
Thầy giám thị và chú bảo vệ đều biết Thanh Ti. Với họ, Thanh Ti là một đứa bé ngoan, là học sinh giỏi, làm sao có thể nói dối được chứ.
Bọn họ liền nhất trí cho rằng Tôn Khải vì muốn thoát thân nên mới cố ý nói rằng mình là bạn trai của cô giáo Vương.
Bảo vệ lạnh lùng hỏi: “Trường chúng tôi đang trong giờ học, cổng trường còn đang khoá, anh vào bằng cách nào?”
“Tôi... Tôi...” Tôn Khải ấp úng, hắn không dám nói rằng mình tự trèo tường vào.
Thầy giám thị thấp giọng nói: “Người này có vấn đề, mau gọi cảnh sát.”
Trường học không phải là nơi chưa từng có bọn buôn người trà trộn vào để bắt cóc trẻ con. Dù sao nơi này cũng có rất nhiều đứa trẻ.
Sắc mặt thầy giám thị vô cùng khó coi. Bọn họ đều biết nếu không may bọn trẻ thật sự xảy ra chuyện ở trong trường học thì chính là một phiền phức vô cùng lớn.
Bảo vệ gật đầu. Ngay lập tức mấy người bảo vệ cùng xông lên, đè Tôn Khải xuống.
Tôn Khải bị bảo vệ khoá tay dẫn đi, hắn không cam lòng, gào lên: “Tôi đây không phải bọn buôn người. Tôi không phải… Con nhóc kia bôi nhọ tôi...”
Thanh Ti khịt khịt mũi, sau đó ôm chặt cô giáo Vương, oà khóc: “Cô giáo, em muốn về nhà, em muốn tìm ba em...”
Cô bé đã vô cùng hoảng sợ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.