Chương trước
Chương sau
Cô giáo Vương không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu là cùng, mặt tròn tròn, dáng người có chút đẫy đà. Đôi mắt không lớn, khi cười hai mắt nheo lại, là một người khá thân thiện dễ gần.
Cô giáo Vương lắc đầu: “Không có gì đâu. Dù sao cô cũng không có việc gì. Nếu em đã đến rồi thì nhanh dẫn Thanh Ti về nhà đi.”
Thanh Ti vẫy tay với cô giáo Vương: “Tạm biệt cô giáo Vương.”
“Tạm biệt.”
Hai anh em lên xe, Nhạc Thính Phong thấy cô giáo Vương vẫn còn đứng ở đó, chờ tới khi xe cậu đi rồi mới xoay người rời đi.
Nhạc Thính Phong hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, lớp em đổi giáo viên chủ nhiệm mới khi nào vậy?”
Thanh Ti nói cho cậu: “Cô giáo chủ nhiệm trước bị bệnh phải đi phẫu thuật, nằm viện, không đi làm được. Vậy nên trường học mới để cô Vương làm cô giáo chủ nhiệm của bọn em. Em thích cô giáo Vương, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Anh, anh thấy thế nào?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, cũng tốt.”
Ít nhất rất có trách nhiệm, giáo viên chủ nhiệm trước đây của Thanh Ti sẽ không nắm tay cô bé đứng ở cổng trường chờ người nhà đến đón thế này.
Thanh Ti kéo kéo tay Nhạc Thính Phong, nói: “Anh ơi, cô giáo Vương vừa mới tốt nghiệp, là giáo viên thực tập của trường em, năm nay hai mươi... Không nhớ là hai mươi ba hay hai mươi hai nữa, em quên mất rồi. Cô giáo… vẫn chưa kết hôn.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Em muốn làm gì?”
Thanh Ti nghiêng đầu nói: “Chú Trần ấy.”
Nhạc Thính Phong chọc chọc trán cô bé: “Vậy em có hỏi xem cô giáo Vương của em có bạn trai hay không chưa?”
Thanh Ti vỗ vỗ đầu: “A, em quên mất, để mai em hỏi một chút!”
Nhạc Thính Phong cảm thấy vô cùng buồn cười. Thanh Ti còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bắt đầu muốn làm mối rồi. Nhưng mà... nếu cô giáo Vương mà không có bạn trai, vậy cũng không tồi.
Nhưng mà hiện giờ cũng không phải là thời điểm tốt. Giáo viên mới vào trường thực tập đều rất bận rộn vì muốn thể hiện thật tốt. Bằng không, qua kỳ thực tập mà không được vào chính thức, vậy công tác lại không ổn rồi.
“Đừng vội, cô giáo Vương của em vừa mới tới, cứ chậm rãi quan sát xem thế nào đã.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Về đến nhà, theo thường lệ hai người chơi cùng Du Trạm một hồi rồi mới đi ăn cơm.
Thanh Ti hỏi Tiểu Ái: “Mẹ ơi, bao giờ em trai mới có thể gọi con là chị ạ?”
“Nhanh thôi, hôm nay thằng bé đã gọi mẹ rồi, sẽ nhanh học được cách gọi chị thôi.”
Thanh Ti ngạc nhiên: “Thật ư? Hôm nay em biết gọi mẹ rồi ư?”
“Đúng vậy, gọi rồi. Hôm nay thằng bé đã gọi một tiếng mẹ đặc biệt vang dội nha.”
Thanh Ti vui vẻ buông đũa xuống, chạy đến trước nôi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Du Trạm: “Em trai, em mau học cách gọi chị nha.”
Tiểu Ái cười nói: “Mau quay lại ăn cơm, em con bây giờ vẫn còn nhỏ lắm.”
Thanh Ti thơm khuôn mặt nhỏ của em trai rồi mới quay lại ăn cơm.
Buổi chiều tới trường, cô bé nhớ tới chuyện cô giáo Vương, định hôm sau hỏi lại. Trước khi vào lớp, cô bé phát hiện mình không mang cục tẩy nên chạy tới quầy bán quà vặt để mua. Lúc trở về, khi đi qua vườn hoa nhỏ trong trường, cô bé thấy cô giáo Vương đang nói chuyện với một thanh niên trẻ tuổi, hai người giống như đang cãi nhau. Người thanh niên kia đẩy cô giáo Vương ra rồi xoay người rời đi.
Thanh Ti chạy tới: “Cô giáo Vương, cô khóc rồi.”
Cô giáo Vương vội xoay người, lau lau khoé mắt: “Đâu có.”
Thanh Ti lại hỏi: “Đó là bạn trai cô sao?”
“Con còn nhỏ, đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi học đi!”
Thanh Ti không đi: “Ba con chưa bao giờ làm mẹ con khóc. Ba con nói với con rằng, về sau này khi con lớn lên, nếu có một nam sinh nào làm con khóc thì nhất định người đó không phải là chồng tương lai của con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.