Chương trước
Chương sau
Câu nói này của Tống Cầm quả là rất có học vấn, rõ ràng là lợi hại hơn nhiều so với Mã Siêu.
Người ta nói chuyện hai đứa nhỏ, câu nói hai đứa nhỏ này chính là tín hiệ được giải phóng rồi, không có ai đánh ai, chỉ là chuyện tranh giành giữa bọn trẻ với nhau, không phải chuyện lớn.
Câu này, Mã Siêu chắc chắn không nói ra được.
Du Dực dĩ nhiên nghe hiểu được, Tống Cầm không giống như Mã Siêu có ý truy cứu tới cùng, cười mỉm gật đầu: “Được, vậy chúng tôi cáo từ trước.”
Chuyện cần làm cũng đã làm xong rồi, Du Dực dĩ nhiên phải nhanh chóng trở về.
Anh ấy cảm thấy chuyện này hôm nay làm rất tốt, ít nhất bóc trần được bộ mặt của Mã Siêu, hủy được xưởng thực phẩm, có thể cứu được rất nhiều người
Hơn nữa, người phụ nữ Tống Cầm này, nếu thật sự bị Mã Siêu hại, phải chịu tai họa do hắn gây ra thì thật sự đáng tiếc.
“Một đám hỗn loạn như vậy nên tôi không tiễn được ba vị rồi, tạm biệt.”
“Cô Tống không cần khách khí đâu, tạm biệt.”
Ba người rời khỏi công ty, bên ngoài thời tiết vẫn nóng như thiêu đốt. Lên xe rồi, Lộ Hướng Đông thốt lên một tiếng cảm khái, hôm nay tới thật quá xứng đáng luôn.
Rõ ràng là một màn không ai ngờ tới được!
Lộ Hướng Đông lắc đầu: “Tôi thật sự không thể ngờ được, Mã Siêu đó lại có thể mất trí tới mức như vậy, hắn thật không phải là người. Hai năm trước hắn còn muốn kéo tôi đầu tư để xây dựng thêm xưởng thực phẩm nữa, thật may khi đó tôi không có hứng thú, nếu không thật sự là để hắn chôn vùi rồi.”
Thầy hiệu trưởng lo sợ nói: “Điều bây giờ tôi lo lắng là học sinh của trường chúng ta trước kia có từng uống nước do xưởng thực phẩm của Mã gia sản xuất không. Tên họ Mã này rõ ràng là hại người không ghê tay, bản thân hắn cũng có con trai, vậy mà lại không bằng loài cầm thú.”
Lộ Hướng Đông gật đầu, không phải vậy sao?
“Có điều, vợ của hắn, Tống Cầm thật sự không phải người bình thường. Trước kia có nghe người nói đó là người đàn bà thép. Hôm nay gặp rồi, tôi mới biết câu này thật không giả chút nào.”
Một người phụ nữ sau khi nhận được sự phản bội tận cùng như vậy, không hề bị đánh gục, ngược lại sau bi thương và phẫn nộ ngắn ngủi, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cầm đao dẹp loạn. Đây căn bản không phải là một người bình thường có thể làm.
Lộ Hướng Đông cảm thấy nếu như chuyện này xảy ra với hắn thì hắn sẽ không thể hồi phục trong một sớm một chiều được.
Tống Cầm quả là một người vô cùng quyết đoán.
Du Dực không nói gì. Anh muốn về nhà gặp vợ và bọn trẻ rồi.
Tống Cầm thật sự rất quyết đoán, kiên cường. Nhưng cô ta vẫn là một người phụ nữ. Nếu như tình cảm không sâu đậm, có người phụ nữ nào nguyện đi theo một tên đàn ông vô dụng, vì hắn chịu khổ sở vất vả nhiều năm như vậy mà không hề oán trách.
Cô ta nhìn rõ hơn người khác, nên càng kiên cường bình tĩnh hơn.
Lúc báo cảnh sát, nhìn thấy cảnh sát đưa Mã Siêu đi, trong lòng cô ta có lẽ cũng đang chảy máu.
Du Dực thở dài một tiếng, đàn ông có lắm kẻ quá cặn bã rồi, có tiền thì không biết tới ai khác ngoài bản thân nữa.
Sau này anh phải chăm sóc vợ thật tốt, không thể để cô ấy đau lòng. Chờ Thanh Ti lớn lên rồi càng phải chăm sóc nó tốt hơn, tuyệt đối không thể để nó gả cho đàn ông cặn bã được.
Sau khi về trường Du Dực nói: “Được rồi, mọi chuyện đã xong, mọi người về nhà đi.”
Thầy hiệu trưởng nói với Du Dực: “Cảm ơn Du tiên sinh, cảm ơn anh, lần này nếu không nhờ có anh, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Du Dực xua xua tay: “Được rồi, đừng khách khí nữa, bận bịu bên ngoài lâu như vậy rồi, tôi phải nhanh chóng về nhà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.