Chương trước
Chương sau
Sau khi cậu bé ngủ, hai vợ chồng Hạ An Lan cũng không ở lại thêm lâu. Tiểu Ái là sản phụ mới sinh, cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Họ đến thăm một chút cũng đã thỏa mãn rồi, dù sao cũng về rồi, trời sáng lại đến cũng được.
Du Dực tiễn họ ra ngoài, hai người bảo anh quay lại: “Chú không cần tiễn anh chị đâu, mau quay lại đi, Tiểu Ái không thể thiếu người chăm sóc.”
Du Dực bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Chị dâu, chúng ta có phải nên mời một hộ lý về không?”
Hai ngày nay tuy là anh chăm sóc cho vợ, nhưng anh phát hiện sản phụ trong tháng ở cữ quả thật không được cẩu thả, có một số việc anh không hiểu, suýt chút nữa thì làm sai.
Tô Ngưng Mi xua xua tay: “Chị đã về đây rồi còn mời hộ lý gì nữa, yên tâm đi, chị có kinh nghiệm, chị về ngủ một lúc rồi đến.”
Cô đặc biệt vội vã trở về chính là để chăm sóc Tiểu Ái trong tháng cữ, tối nay về nghỉ ngơi một lát, sắp xếp đồ đạc rồi vào viện.
Trong lòng Du Dực thực sự vô cùng cảm ơn Tô Ngưng Mi, “Vậy vất vả cho chị rồi, hay là em cứ tìm một hộ lý, có thể giúp chị.”
“Chẳng phải còn có chị hay sao? Hơn nữa nhà chúng ta còn có dì giúp việc, đủ rồi, như vậy trước đã, chú mau quay lại đi.”
Du Dực thấy cô nói vậy, lúc này mới quay lại.
Vào tháng sáu, khí hậu đã bắt đầu nóng lên, cho dù là vào buổi tối, nhiệt độ vẫn không được coi là thấp.
Hai người cát bụi dặm trường từ Thượng Hải trở về, vừa hạ cánh liền trực tiếp chạy đến bệnh viện, thực sự là rất mệt.
Hạ An Lan nắm tay Tô Ngưng Mi nói: “Muộn lắm rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
“Vâng, về nhà thôi.”
Cô khoác tay Hạ An Lan, hai người chầm chậm đi về phía xe.
Cô có chút phiền muộn hỏi; “Chồng à, anh nói xem khi nào anh mới được điều về thành phố thế? Cả nhà chúng ta không thể cứ phân thành hai nơi được!”
“Việc này... có lẽ sẽ nhanh thôi.”Hạ An Lan ậm ờ trả lời.
“Nhanh thì là bao lâu chứ, năm nay có được không?”
“Việc này... dường như không thể!”
Hạ An Lan mới được điều nhiệm đến Thượng Hải hơn một năm, khoảng thời gian này vẫn rất ngắn, dù thế nào cũng phải ở đó đủ một nhiệm kì.
5 năm không nói, 4 năm thì sẽ có!
Nếu không, bao nhiêu chính sách vừa mới thực thi còn chưa thấy kết quả đã đổi người mới, lại thực thi chính sách mới, cứ như thế sẽ không thể có bất kì hiệu quả nào, còn nói gì đến phát triển thành phố nữa chứ!
Tô Ngưng Mi thở dài: “Hầy... hay là, một mình anh đi Thượng Hải làm thôi, em ở lại thành phố, thỉnh thoảng đến thăm anh là được!”
Hạ An Lan đang mở cửa xe, vừa nghe thấy liền lập tức nói: “Việc này đương nhiên không được rồi, một mình anh ở bên ngoài làm việc, em yên tâm không?”
Tô Ngưng Mi vỗ vỗ vai anh: “Yên tâm chứ, anh xem trước đây anh cũng ở một mình, chẳng phải đều chăm sóc bản thân rất tốt đấy sao? Hơn nữa, em tin vào nhân phẩm của anh, anh nhất định sẽ không làm loạn sau lưng em.”
“Trước đây một mình, đó là vì bị bắt buộc, bây giờ anh đã kết hôn rồi, em không thể bỏ anh một mình được.”
Có ai chịu mình đang được trải qua cảm giác mỗi ngày về nhà đều có người đợi, một ngày ba bữa cơm nóng, buổi tối ngủ có vợ ôm, lại vẫn muốn quay lại những ngày cực khổ một mình lủi thủi không.
Tô Ngưng Mi lí nhí càu nhàu một câu, Hạ An Lan không nghe thấy: “Em nói cái gì thế?”
Cô kéo anh lên xe: “Được rồi được rồi, việc này tạm thời không nói nữa, vừa rồi em chỉ tiện miệng nói vậy thôi, đi, chúng ta về nhà trước, em buồn ngủ muốn chết rồi đây này!”
Hạ An Lan chỉ sợ cô sẽ vẫn nghĩ như thế liền kéo cô nói: “Chúng ta bàn bạc cho kĩ đã, tháng ở cữ này của Tiểu Ái, em về nhà chăm sóc em ấy, việc này là bình thường, nhưng khi Tiểu Ái hết tháng ở cữ, em phải về đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.