Bụng bầu tụt xuống, cảm giác đau đớn đó, cứ từng trận dữ dội kéo đến, so với ngày trước khi đau bụng kinh còn đau hơn gấp trăm lần.
Tiểu Ái đi tiếp rồi lại dừng lại, bất động.
Du Dực bồn chồn hỏi: “Sao vậy vợ?”
Tiểu Ái không nói gì, đứng ở đó, biểu cảm nghiêm trọng, từng giọt một hôi bắt đầu túa ra từ trên trán.
Tay của Tiểu Ái đột nhiên cấu cánh tay của anh, cô nói: “Em... hình như không xong rồi...”
Giọng nói của cô đã đứt đoạn, có chút run rẩy, Du Dực nghe xong sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: “Vợ à, em đừng có nói lung tung, cái gì mà hình như không xong rồi, em... em không phải là... không phải là... muốn muốn muốn...”
Du Dực bỗng nhiên lắp ba lắp bắp, căng thẳng đến không nói lên lời.
Tiểu Ái đau đớn gào lên một tiếng, sau đó lại dùng lực cấu vào cánh tay Du Dực: “Đúng đúng, hình như sắp sinh rồi, anh đừng có lề mề nữa, em đau sắp chết rồi...”
Bản thân Du Dực không dám chắc chắn, nghe thấy Tiểu Ái nói vậy lập tức bế vợ quay người chạy.
Hiện giờ anh vừa hoảng vừa sợ, chỉ có thể liên tục nói: “Vợ à, em cố chịu nhé, chịu một chút...”
Tiểu Ái cảm thấy trần đau này còn mãnh liệt hơn khi nãy, “Em... em có thể chịu, con... con trai anh hình như không chịu được rồi...”
Nhóc con này, ban ngày vẫn không chịu ra, cô còn tưởng rằng đêm nay cũng sẽ yên tĩnh như vậy trôi qua, không ngờ nhóc con này lại muốn chọn lúc này để đòi ra.
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879828/chuong-1815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.