Chương trước
Chương sau
Bụng bầu tụt xuống, cảm giác đau đớn đó, cứ từng trận dữ dội kéo đến, so với ngày trước khi đau bụng kinh còn đau hơn gấp trăm lần.
Tiểu Ái đi tiếp rồi lại dừng lại, bất động.
Du Dực bồn chồn hỏi: “Sao vậy vợ?”
Tiểu Ái không nói gì, đứng ở đó, biểu cảm nghiêm trọng, từng giọt một hôi bắt đầu túa ra từ trên trán.
Tay của Tiểu Ái đột nhiên cấu cánh tay của anh, cô nói: “Em... hình như không xong rồi...”
Giọng nói của cô đã đứt đoạn, có chút run rẩy, Du Dực nghe xong sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: “Vợ à, em đừng có nói lung tung, cái gì mà hình như không xong rồi, em... em không phải là... không phải là... muốn muốn muốn...”
Du Dực bỗng nhiên lắp ba lắp bắp, căng thẳng đến không nói lên lời.
Tiểu Ái đau đớn gào lên một tiếng, sau đó lại dùng lực cấu vào cánh tay Du Dực: “Đúng đúng, hình như sắp sinh rồi, anh đừng có lề mề nữa, em đau sắp chết rồi...”
Bản thân Du Dực không dám chắc chắn, nghe thấy Tiểu Ái nói vậy lập tức bế vợ quay người chạy.
Hiện giờ anh vừa hoảng vừa sợ, chỉ có thể liên tục nói: “Vợ à, em cố chịu nhé, chịu một chút...”
Tiểu Ái cảm thấy trần đau này còn mãnh liệt hơn khi nãy, “Em... em có thể chịu, con... con trai anh hình như không chịu được rồi...”
Nhóc con này, ban ngày vẫn không chịu ra, cô còn tưởng rằng đêm nay cũng sẽ yên tĩnh như vậy trôi qua, không ngờ nhóc con này lại muốn chọn lúc này để đòi ra.
Cô còn chưa chuẩn bị kĩ, cơn đau đến quá kịch liệt.
Du Dực nhìn trán Tiểu Ái càng lúc càng túa ra nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng không tốt, anh sợ vô cùng, hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ... nhanh lên, nhanh lên, vợ tôi sắp sinh rồi, nhanh lên...”
Bọn họ ở bệnh viện phụ sản, những người đến đây đa phần đều là phụ nữ có thai, mọi người vừa nghe thấy tình tình này liền lần lượt đứng sang một bên, sợ sẽ làm cản trở Du Dực.
Tốc độ của bác sĩ và y tá rất nhanh chóng, bọn họ đều đã chuẩn bị kĩ, lập tức đẩy Tiểu Ái vào trong phòng chờ sinh đã chuẩn bị từ trước.
Du Dực bị chặn ở ngoài, anh sốt ruột đi đi lại lại, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng...
Sắp làm ba rồi, cảm giác này, tâm trạng này không hề giống lúc trước, nhưng lần này không thể nói ra được, sợ hãi, lo lắng, kích động, các kiểu cảm xúc đều trộn lẫn bên trong.
Anh không ngờ thằng bé này nói ra là ra, không chuẩn bị một chút nào, anh cũng giống Tiểu Ái, vốn cứ tưởng rằng đêm nay cứ thế qua đi.
Ai ngờ được, thằng nhóc con chỉ trực chờ đến lúc này, tiếng la hét bên trong Du Dực không nghe thấy, anh cũng không biết Tiểu Ái bây giờ thế nào, chỉ biết cào đầu.
Đột nhiên nhớ ra, vợ sắp sinh rồi nhưng người ở nhà đều chưa biết.
Phải nói với họ một tiếng.
Thế nên, Du Dực vội vàng lấy điện thoại ra, gọi về nhà.
Rất nhanh liền có người nhận điện thoại, giờ này vẫn chưa đến 9 giờ tối, mọi người vẫn chưa ngủ.
Du Dực lập tức nói: “Ba mẹ, con nói với ba mẹ một chuyện, Tiểu Ái... Tiểu Ái cô ấy, cô ấy... sắp sinh rồi, đã được đưa vào phòng chờ sinh rồi...”
Người nhận điện thoại mà ông Hạ, vừa nghe xong ông sững sờ trước, ngay sau đó khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Được được... bây giờ ba mẹ sẽ qua đó...”
Du Dực vừa nghe liền hy vọng có thể nhanh chóng tập hợp mọi người, “Ấy, ba, giờ này, hay là mọi người đừng vội qua đây nữa, ở đây đồ đạc đều đủ cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.