Chương trước
Chương sau
Mọi người trong đám đông lần lượt gật đầu: “Thật không ngờ đấy, cả nhà Phạm gia này… mỗi người đều táng tận lương tâm.”
Du Dực lật tiếp phía sau, “Cuối cùng, còn lại một người!”
Mẹ cô dâu biết là bà ta, lập tức nói: “Tôi không làm gì cả, anh đừng có vu tội cho tôi!”
Du Dực gật đầu, cười khẩy nói: “Ừm, đúng, bà không giống chồng, con trai, con gái làm những chuyện vi phạm pháp luật, nhưng bà… cũng chẳng tốt đẹp hơn bọn họ ở điểm nào.”
“Ba của bà góa vợ sớm, một thân một mình nuôi bà khôn lớn, còn bà thì sao? Kết hôn xong bà có quan tâm đến ba không? Bà đã qua thăm ông ấy được mấy lần, cho ông ấy chút tiền nào chưa? Ông ấy sống một mình cô độc không người nương tựa rồi chết đói trong căn nhà cũ nát, chết được nửa tháng mới được người khác phát hiện, nhưng bà còn không về lo tan, người như bà, sao có thể sống đến bây giờ?”
Mọi người ai nấy đều hắt ra một hơi kinh bỉ, việc này… thật sự khiến người khác vô cùng phẫn nộ.
Mỗi ánh mắt nhìn qua phía đó, đều giống như những cái đinh nhọn.
Khuôn mặt mẹ cô dâu lúc đỏ lúc trắng, bà ta hét lên: “Liên quan gì đến anh, là ông ta tự mình đói mà chết, liên quan gì đến tôi?”
Cuối cùng có người không nhịn được mà mắng chửi.
“Mẹ nó, thật đúng là vong ân bội nghĩa, không sợ gặp báo ứng à?”
“Tôi thấy, báo ứng nhà các người đã đến rồi.”
Những việc này bị Du Dực dễ dàng điều tra ra như vậy, báo ứng chẳng phải đến rồi hay sao?
Du Dực không đọc tiếp, coi như đã xong rồi, những việc phía sau mới chính là sự trừng phạt đích thực của Phạm gia.
Ngay lúc này cả ba người nhà Phạm gia đều không biết phải làm thế nào, từng việc mà người này nói đều là sự thật, cho dù bọn họ ở đây có cắn răng không thừa nhận, thế nhưng anh ta có thể điều tra ra, chứng minh anh ta thực sự là một tay không tầm thường.
Nếu những việc này đều bại lộ, phía cảnh sát sẽ điều tra ra gì đó.
Tới lúc đó đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn sẽ là thảm họa.
Phạm Đại Trung sau khi đấu tranh, cướp tờ ngân phiếu từ trong tay con gái, hai tay dâng lên trước mặt Du Dực.
“Chúng… chúng tôi trả lại tiền cho anh, hôn lễ hôm nay coi như chưa từng làm, chúng tôi… chúng tôi sẽ đi ngay…”
Du Dực cười châm biếm, bây giờ muốn đi? Muộn rồi!
Vừa nãy vẻ hung hăng đấu tranh đi đâu mất rồi!
Đưa ngón tay ra kẹp lấy tờ ngân phiếu bị nắm chặt dúm dó, sau đó… trong tầm dự đoán, anh xé nát tờ ngân phiếu đó.
Những người chứng kiến đều cảm thấy đau lòng.
“Tôi đã nói rồi, tôi bảo các người trả tôi tiền, các người nhanh chóng trả lại tôi là được rồi, sao phải nói lắm lời thừa thãi làm gì, các người thật sự cho rằng, tôi lăn lộn ở đất thành phố là dựa vào bản thân mình sao?”
Anh cười cười: “Tất nhiên không phải, tôi dựa dẫm vào nhà vợ, ba vợ tôi mới là người các người vẫn thật sự không thể động vào.”
Nhạc Thính Phong trợn mắt một cái, sao lại có mặt mũi mà nói vậy?
Hình như còn rất tự hào nữa.
Phạm Đại Trung cầu xin: “Đại nhân không chấp kẻ hèn mọn, lúc trước chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin… xin anh có thể tha cho chúng tôi một lần.
Du Dực nhăn mày: “Bây giờ biết xin tha thứ rồi à? Bây giờ các người chọc tức tôi, thấy quan tài rồi mới xin lỗi, vậy có ích gì? Tôi đây giận còn chưa nguôi đâu.”
“Vậy… anh… anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Du Dực nhìn đồng hồ: “Cảnh sát có lẽ sắp tới rồi, giữ lấy mấy lời xin tha tội này chờ họ đến rồi nói.”
Nếu hôm nay anh đã giúp, anh sẽ giúp đến cùng.
Những việc mà cả nhà Phạm gia làm, chỗ anh đều đã đầy đủ chứng cứ, giao cho cảnh sát để họ xử lí. Cần bắt nên bắt, cần phán nên phán!
Tóm lại, ai cũng đừng nghĩ đến việc chạy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.