Chương trước
Chương sau
Thế nhưng, đó đã là một việc không thể nào xảy ra.
Ăn cơm xong, Du Dực nhìn đồng hồ, nói với hai đứa nhỏ: “Hôm nay ba không thể đưa hai đứa về trường, ba gọi xe cho hai đứa tự đi nhé.”
Thanh Ti không chịu đi: “Ba, giờ này đã vào lớp rồi.”
Nhạc Thính Phong tán thành: “Đúng, vào lớp rồi.”
Du Dực nhìn hai đứa nhỏ, hình như đều không muốn đến trường: “Vậy hai đứa muốn thế nào?”
Thanh Ti ôm lấy Du Dực nũng nịu: “Ba, cho bọn con ở lại đi. Ba, ba không biết ba rất ngầu à, con muốn xem xem, ba xử lý bọn họ thế nào.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm!”
Du Dực cốc một cái vào trán cậu: “Cháu ừm cái gì mà ừm?”
Nhạc Thính Phong cắn răng, nhẫn nhịn, cậu nói: “Thanh Ti nói đúng, chú Du rất ngầu.”
Nói những lời không từ tận đáy lòng, thật là đau khổ!
“Được rồi, nếu các con muốn xem ba ngầu đến mức nào, vậy… ba sẽ phê chuẩn.”
Dù sao hai đứa đều học giỏi, bớt một buổi lớp học chiều cũng không sao.
Anh cũng vừa hay nhân cơ hội này, để hai đứa đều mở rộng tầm mắt.
Xử lý người khác, không nhất định phải dùng đến quyền cước võ thuật, hiện giờ anh đặc biệt ghét dùng võ thuật.

Du Dực dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm, cũng đã đến một tiếng đồng hồ rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại, người nhà Trần gia ai nấy đều có chút nóng vội.
Cô của Trần Phong hỏi: “Chiến hữu của cháu sao giờ vẫn chưa quay lại, có phải là… không quay lại nữa à?”
“Không thể nào, cô đừng nói nữa, anh Dực là người ra sao lẽ nào cháu còn không biết rõ hay sao? Anh ấy nói quay lại, vậy thì nhất định sẽ quay lại.”
Niềm tin mà Trần Phong đối với Du Dực kiên định không hề thay đổi.
Khi rất nhiều người đều đang có chút hoài nghi thì Du Dực trở lại, dẫn theo hai đứa nhỏ.
Anh quay lại được khoảng mười phút, một thuộc hạ của anh liền vội vội vàng vàng chạy đến: “Ông chủ, tôi xin lỗi, có hơi muộn một chút, tư liệu về gia đình này không khó tìm, chí là có hơi nhiều một chút.”
Du Dưc phẩy phẩy tay, bảo anh ta đi.
Anh cầm tư liệu lật nhìn một lúc, sau đó cười ha hả, “Không ngờ, câu chuyện của cả nhà các người cũng thật không ít, nào nào, bắt đầu từ người làm ba trước.”
Du Dực hăng giọng đọc: “Phạm Đại Trung!”
Nhìn ba cô dâu một cái: “Ông chính là Phạm Đại Trung, thật không ngờ còn là một phó trưởng ban của Bộ giáo dục nữa đấy, chẳng trách lại ngang tàng như vậy? Hầy, loại người như ông mà còn vào Bộ giáo dục, suy nghĩ gây tai vạ cho người khác không nhỏ nhỉ?”
Trong lòng dâu Phạm Đại Trung cảm thấy không hay: “Anh có ý gì?”
Du Dực xoa xoa cằm lật sang một trang khác: “Không ngờ loại quan tép riu như ông nhận hối lộ cũng không ít lần? Hừm, người như ông mà còn có thể nhận hối lộ, thật không đơn giản mà! Người biếu ông tiền phải nghĩ không thông nhiều lắm đây!”
“Anh… anh nói láo, anh vu tội cho tôi…”
Du Dực vừa cười vừa nói: “Yên tâm, chỗ tôi có chứng cứ, cảnh sát lấy được chứng cứ sẽ rõ thôi, những việc nói bên trong chứng cứ của tôi, ông đừng sợ là nói láo. Nào tiếp tục, nói ông xong sẽ nói qua về con trai ông nhé, đúng là hậu sinh khả úy mà.”
“Con trai ông, Phạm Kiến, trời ơi, sao ông lại đặt tên con trai như vậy, cái tên đê tiện như vậy chứ!”
Du Dực tiếp: “Cái tên phạm tiện này trong nhà không có tiền, ra ngoài lại còn làm bộ công tử con nhà giàu, tháng trước **** một nữ sinh cùng trường, nhà trường không xử lý mà còn bắt nữ sinh đó phải nghỉ học. Nhà các người không thể chạy tiền nổi, vậy số tiên này từ đâu ra? Đều là tiền moi vét từ Trần gia đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.