Thế nhưng, đó đã là một việc không thể nào xảy ra.
Ăn cơm xong, Du Dực nhìn đồng hồ, nói với hai đứa nhỏ: “Hôm nay ba không thể đưa hai đứa về trường, ba gọi xe cho hai đứa tự đi nhé.”
Thanh Ti không chịu đi: “Ba, giờ này đã vào lớp rồi.”
Nhạc Thính Phong tán thành: “Đúng, vào lớp rồi.”
Du Dực nhìn hai đứa nhỏ, hình như đều không muốn đến trường: “Vậy hai đứa muốn thế nào?”
Thanh Ti ôm lấy Du Dực nũng nịu: “Ba, cho bọn con ở lại đi. Ba, ba không biết ba rất ngầu à, con muốn xem xem, ba xử lý bọn họ thế nào.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm!”
Du Dực cốc một cái vào trán cậu: “Cháu ừm cái gì mà ừm?”
Nhạc Thính Phong cắn răng, nhẫn nhịn, cậu nói: “Thanh Ti nói đúng, chú Du rất ngầu.”
Nói những lời không từ tận đáy lòng, thật là đau khổ!
“Được rồi, nếu các con muốn xem ba ngầu đến mức nào, vậy… ba sẽ phê chuẩn.”
Dù sao hai đứa đều học giỏi, bớt một buổi lớp học chiều cũng không sao.
Anh cũng vừa hay nhân cơ hội này, để hai đứa đều mở rộng tầm mắt.
Xử lý người khác, không nhất định phải dùng đến quyền cước võ thuật, hiện giờ anh đặc biệt ghét dùng võ thuật.
…
Du Dực dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm, cũng đã đến một tiếng đồng hồ rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại, người nhà Trần gia ai nấy đều có chút nóng vội.
Cô của Trần Phong hỏi: “Chiến hữu của cháu sao giờ vẫn chưa quay lại, có phải là… không quay lại nữa à?”
“Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879815/chuong-1802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.