Nếu anh không đòi về, về nhà biết khai báo làm sao?
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng lách vào trong đám đông, cô bé nghe thấy Du Dực muốn lấy lại đồ vật, lập tức biết là gì, ôm lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói: “Ba nói lì xì mà ba tặng cho chú Trần, chính là số tiền tiêu vặt của mấy tháng liền vừa xin mẹ đó...”
Nhạc Thính Phong gật đầu, ừm, cậu biết.
Tiền tiêu vặt của chú Dực đều xin từ dì Tiểu Ái.
Đừng nhìn dì Tiểu Ái hiền lành dịu dàng như thế, nhưng trong nhà dì ấy mới chính là người nói một không nói hai.
Trần Phong vừa nghe thấy Du Dực vì giúp anh ta mà ra mặt, sợ phía nhà gái lại nói những lời càng khó nghe, vội vàng nói: “Anh Dực, anh không cần phải làm vậy đâu, cả cái nhà này đều là... hầy, tóm lại, để tôi giải quyết, anh đừng đôi co với bọn họ...”
Du Dực vỗ cánh tay của anh ta: “Không sao, không sao... yên tâm, tính tình tôi gần đây đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không cãi nhau ầm ĩ với bọn họ đây, yên tâm đi.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, ừm, tính tình đúng là tốt, xí!
Du Dực hắng giọng mở miệng hỏi: “Ngại quá, làm dán đoạn một chút, hôn lễ này của các người chắc chắn không thành rồi đúng không?”
Ba mẹ bên phía nhà gái đang la hét ầm ĩ bỗng dừng lại, tất cả mọi người đều hướng về phía Nhạc Thính Phong.
Cô dâu lập tức chỉ tay vào Du Dực nói: “Ba mẹ, chính là anh ta, tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879809/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.