Cả khuôn mặt Thanh Ti kinh ngạc: “Hả? Hôm nay anh ấy mới biết à?”
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đồng thời sững sờ, sau đó người phía trước ôm Thanh Ti cười ha hả.
Người phía sau ôm lấy mặt, đau lòng, đau lòng, đau lòng...
Đây quả thực là một trận đả kích mạnh mẽ, có thể khiến Lộ Tu Triệt khó khăn lắm mới tích trữ được đầy mạch máu giờ đã bị nôn ra hết sạch.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì mới được!
Nhưng cô nhóc vừa đâm một nhát dao đó lại hoàn toàn không biết, ngẩng mặt nhìn Nhạc Thính Phong mơ hồ hỏi: “Anh, em... em... em có phải nói sai rồi không?”
Lộ Tu Triệt hậm hực, có thể không nói nữa được không? Có thể đừng đâm thêm dao nữa được không? Có thể để giọng nói nghỉ ngơi được không?
Nhạc Thính Phong cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, Thanh Ti nhà cậu quả thật là một bảo bối.
Cậu hôn khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti: “Ừm, không sai, nói rất đúng!”
Thanh Ti dụi dụi cái mũi nhỏ: “Nhưng mà... nhìn anh ấy có vẻ rất buồn đó?”
Lộ Tu Triệt gật đầu, đúng đấy cậu rất buồn, vô cùng buồn.
Tiếp đó Thanh Ti nói một cách rất khổ não: “Em cứ nghĩ... anh ấy đã biết rồi, nếu... sớm biết anh ấy không biết thì em... em sẽ không nói thật rồi...”
Sau đó, Thanh Ti vô cùng yêu thương đưa tay vỗ vỗ vai Lộ Tu Triệt: “Anh đừng đau lòng mà, thật ra anh với anh Nhạc Thính Phong đẹp trai như nhau.”
Lộ Tu Triệt bất động, câu nói này thà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879791/chuong-1778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.