Chỉ có người bị hại mới có tư cách nói tha thứ, Lộ Hướng Đông không phải, cho nên hắn không có tư cách ấy.
Dư Viễn Phàm không nghĩ tới Lộ Hướng Đông lại nói như vậy, cậu sốt ruột: “Nếu ông nội cứ thế không tỉnh lại thì sao? Vậy ông sẽ trơ mắt nhìn tôi mang trên lưng tội danh giết người, đời này cứ thế coi như bỏ đi?”
Nói cách khác, cho dù Lộ lão gia có thật sự tỉnh lại, ông ta sẽ tha thứ cho mình hay sao?
Không có khả năng, lão già đó xấu xa như vậy, sao có thể sẽ tha thứ cho cậu chứ, phỏng chừng ông ta còn ước gì nó ở trong tù cả đời cũng nên.
Đáy mắt Lộ Hướng Đông hiện lên một tia đấu tranh, cuối cùng vẫn là nói: “Đây là sự trừng phạt mà con phải nhận, con cũng biết ông nội có thể tỉnh lại hay không còn chưa rõ, vậy lúc con động thủ, có nghĩ tới không?”
Dư Viễn Phàm vội vã vỗ xuống bàn: “Tôi đã nói rồi, trước khi tôi làm không có biết thuốc đó có thể gây chết người, huống chi… Ba, đầu óc ba có nghĩ không, cho dù tôi không hạ độc, ông nội đã cao tuổi rồi, ông ấy có thể sống được mấy năm chứ. Nhưng tôi đây, tôi mới có 14 tuổi thôi, tôi còn trẻ như vậy, tôi…”
Cậu nói còn chưa dứt câu, Lộ Hướng Đông đã tức giận tím mặt: “Mày câm miệng lại cho tao, ý của mày là ba tao tuổi cao, có chết cũng đáng phải không? Tao thật không ngờ được, lời này mà mày cũng có thể nói ra.”
Lộ lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879775/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.