Dư Viễn Phàm liên tục gọi ba, ánh mắt cậu nhìn Lộ Hướng Đông vô cùng cuồng nhiệt.
Lộ Hướng Đông không nói gì, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì, đứa trẻ này, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc mới gặp.
“Ba, sao ba không nói lời nào? Chẳng lẽ ba không định cứu con ra ngoài sao.Con chính là con trai ba đó?” Dư Viễn Phàm thấy Lộ Hướng Đông không nói lời nào, trong lòng cuống lên.
“Đúng, cậu là con trai của tôi, nhưng lúc cậu hạ độc, cậu có nghĩ tới chuyện tôi cũng là con trai của ông nội cậu không hả?”
Lộ Hướng Đông đối với Dư Viễn Phàm có thể nói là vô cùng thất vọng. Việc đầu tiên mà thằng bé nhìn thấy hắn không phải là hỏi xem tình hình ông cụ ở trong bệnh viện như thế nào, mà lại chỉ một mực thúc giục hắn cứu nó ra ngoài.
Lộ Hướng Đông cho dù có hồ đồ ngàn vạn lần, nhưng hắn cũng có một ngày không hồ đồ. Mặc kệ ba hắn từng đánh hắn mắng hắn nhiều thế nào, hắn cũng chưa từng hận ba mình.
Đương nhiên, hắn cũng có lúc tức giận, cũng cảm thấy ông cụ là loại người bảo thủ, không nghĩ cho hắn dù chỉ một chút.
Nhưng hắn chưa từng thống hận ba mình. Ông cụ xảy ra chuyện, trong lòng hắn lo lắng hỗn loạn, cũng không ít hơn so với bà Lộ.
Dư Viễn Phàm sốt ruột nói: “Ba, con vừa mới nói đó thôi, con biết là mình sai rồi, con thật sự hối hận mà, con không nên nghe lời mẹ, nhưng mà… ba cũng nghĩ lại xem, con sống cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879773/chuong-1760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.