Tuy rằng hắn thật sự rất đau lòng, rất tự trách bản thân, nhưng nếu thật sự gọi cảnh sát, thì hắn... Vẫn còn ít nhiều do dự,
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn... Chuyện này, gia đình chúng tôi sẽ xử lý, mong anh dùng hết sức để cứu chữa cho ba tôi, xin anh...”
Bác sĩ gật đầu: “Trị bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lộ Hướng Đông quay người lại thấy Lộ Tu Triệt đang cầm di động đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng, không biêt đã đứng đó từ bao giờ.
“Con... Tiểu Triệt, sao con lại quay lại đây rồi, không phải con đi học sao? Con đứng đây bao lâu rồi?”
Lộ Tu Triệt không hề nhúc nhích: “Không lâu... Nhưng mà, cái gì nên nghe, tôi đều nghe được rồi.”
Lộ Hướng Đông nhất thời không biết nên nói gì: “Tiểu Triệt, con... Vậy con...”
Lộ Tu Triệt cắt đứt lời Lộ Hướng Đông: “Dư Viễn Phàm làm chuyện này, không còn gì nghi ngờ nữa cả. Ba, rõ ràng là ba cũng biết vậy. Ba là người lớn, hẳn còn rõ ràng hơn tôi nhiều, lần này nó đầu độc ông nội có phải cao minh hay không?”
Lần đầu độc này phải nói là không hề cao minh chút nào, thậm chí còn phải nói là rất ngu ngốc, nhưng mà, lại vô cùng hữu hiệu.
Dư Viễn Phàm làm chuyện này, nhưng nó mới chỉ là một đứa trẻ, còn chưa đến 16 tuổi, vẫn còn đang vị thành niên, nó hại chính ông nội mình, cho dù ba ruột nó có biết, cũng không nhất định báo cảnh sát chuyện này.
Lộ Hướng Đông lo lắng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879759/chuong-1746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.