Cô ta đương nhiên là cố tình lợi dụng Dư Viễn Phàm, nhưng những lời này, đương nhiên không thể nói với thằng bé.
Dư Mộng Nhân đưa cho Dư Viễn Phàm một ly nước trái cây: “Con trai, mẹ biết là con giận mẹ, nhưng con cũng phải hiểu rõ rằng, hai mẹ con chúng ta ở chung một chỗ thì mới có thể tạo ra được lợi ích lớn hơn nữa, không phải sao? Chỉ cần ông già kia chết đi thì hết thảy đều không còn là vấn đề nữa. Đến lúc đó, mẹ phụ trách lừa Lộ Hướng Đông, chuyện khác, con có thể buông tay xử lý. Hai mẹ con chúng ta cùng chung sức hợp tác, khi đó, Lộ gia chính là thiên hạ của chúng ta.”
Dư Viễn Phàm nhìn ly nước trái cây cùng một bàn đồ ăn trước mặt, lòng cảm thấy ngập tràn mỉa mai.
“Không có bà, tôi vẫn có thể làm được như thế.”
Dư Mộng Nhân gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu: “Nhưng mà con cũng hiểu rõ rằng, nếu con chỉ có một thân một mình, bước vào nhà họ Lộ, Lộ Hướng Đông sẽ giúp đỡ con một nửa. Hắn ta tới bây giờ cũng chưa quyết định người kế nghiệp đâu. Còn Lộ Tu Triệt kia, nó có bà Lộ, có Nhạc Thính Phong, ở trước mặt nó, con vẫn chỉ chiếm thế hạ phong. Con với nó vĩnh viễn không giống nhau...”
Dư Mộng Nhân thấy Dư Viễn Phàm không nói gì mà chỉ tự hỏi suy xét bản thân thì cười nói: “Không vội, con cứ từ từ nghĩ. Hiện giờ, lão già kia hoặc đã chết, hoặc sắp chết, chúng ta không cần vội, cứ từ từ chờ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879755/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.