Nhạc Thính Phong cười cười: “Nhất định là đã tìm được sự tự tin và động lực ở đâu đó.”
“Động lực?” Lộ Tu Triệt nghe thế thì càng thêm buồn bực.
Tan học, tất cả mọi người thu thập sách vở, đồ đạc để về nhà ăn trưa, Lộ Tu Triệt đề nghị ra ngoài ăn trưa nhưng Nhạc Thính Phong không đồng ý: “Hôm nay, dì Tiểu Ái cũng về nhà ăn trưa đó.”
“Haizzz, được rồi, tớ cũng về nhà ăn.” Tuy rằng Lộ Tu Triệt rất muốn đi ăn chực, nhưng mà cậu cũng không thể suốt ngày đi ăn chực như thế được, thôi thì trưa nay cứ về nhà ăn đơn giản là được.
Đang nói thì Dư Viễn Phàm tiến vào, khi đi qua người hai bọn họ, ánh mắt của cậu ta giống như mang theo sự kỳ quái.
Lộ Tu Triệt dừng lại, nói: “Hừ, sao hôm nay tớ lại thấy tên đó không vừa mắt tí nào nhỉ?”
Nhạc Thính Phong cũng không thuận bắt: “Buổi chiều lại thu dọn nốt đi, tớ cần phải đi đón Thanh Ti.”
Vì thế hai người bọn họ không thèm để ý đến Dư Viễn Phàm nữa, xách theo túi sách rời đi.
Dư Viễn Phàm cười lạnh, về đi, mau về nhà đi, ở nhà có bất ngờ đang chờ mày đó.
Lộ Tu Triệt đưa Nhạc Thính Phong và Thanh Ti thả về Hạ gia, sau đó mớ tự mình về nhà họ Lộ.
Kết quả là vừa vào cửa, cậu đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng, trong nhà không có ai cả.
Cậu hỏi: “Sao lại thế này, người đâu?”
Bình thường, lúc này mọi người đều đang ăn cơm trưa, ông bà cậu cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879752/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.