"Cháu không cầu mong nhà họ Lộ có thể nhận cháu quay về nhà, nhưng tốt xấu gì, cháu cũng là cháu trai nhà họ Lộ, vậy ít nhất... Ít nhất ông bà có thể cho cháu một cuộc sống an ổn hơn được không?”
“Ông Lộ... Ông xem chuyện này...” Bà cụ nghe xong thì vô cùng đau lòng, mặc kệ đây có phải là đứa nhỏ của nhà họ Lộ bọn họ hay không, cho dù là người ngoài thì khi nghe xong những lời nó nói, bà cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, cơm ăn không đủ no, ngày ngày đi bộ đến trường, về nhà lại còn bị đánh nữa, thế này quả thật là vô cùng đáng thương.
Lộ lão gia nâng tay, ý bảo bà đừng nói nữa, so với bà, ông Lộ vô cùng lý trí, chuyện mà Dư Viễn Phàm nói là thật nhưng cũng không thê thảm như nó mô tả.
Ông Lộ hỏi cậu ta: “Cậu muốn một cuộc an ổn sao?”
Dư Viễn Phàm nắm chặt quần mình, cắn răng gật đầu: “Vâng...”
“Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cậu thật sự muốn có một cuộc sống yên ổn sao?”
Dư Viễn Phàm do dự, cậu nghĩ xem liệu có nên nói rằng mình muốn được quay về nhà họ Lộ không, nhưng nếu nói như vậy thì hai ông bà này liệu có nghĩ rằng cậu quá tham lam mà không cho cậu quay về nữa không? Do dự một hồi, cậu gật đầu: “Vâng...”
Lộ lão gia lắc đầu: “Được rồi, cậu trở về đi.”
Vừa rồi ông đã cho Dư Viễn Phàm cơ hội. Hai lần vừa rồi, chỉ cần cậu ta dám nói dù chỉ một lần rằng cậu ta muốn bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879745/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.