Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Này... Sao lại là mày?”
Dư Viễn Phàm không nói thành lời.
Có ý gì đây? Đây là căn bản cậu ta không phát hiện ra cậu sao?
Lộ Tu Triệt đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng chật vật không chịu nổi của Dư Viễn Phàm, bị thương không nhẹ đây, cậu cười ha hả: “Ách... Nếu sớm biết là mày thì tao sẽ không cứu đâu, đúng là xui xẻo mà.”
Cậu gọi hai vệ sĩ của mình: “Hai người đừng đứng ngây ra nữa, lên xe đi, về nhà.”
Vệ sĩ gật đầu, chạy nhanh lên xe.
Dư Viễn Phàm nhìn Lộ Tu Triệt: “Mày có biết vì sao tao lại không cảm ơn mày không, rõ ràng tao với màu đều là, nhưng mà...”
Lộ Tu Triệt vươn tay: “Ngừng, hai chúng ta không giống nhau, từ lúc bắt đầu đã không hề giống nhau rồi.”
Bọn họ làm sao có thể giống nhau được chứ, từ khi bắt đầu sinh ra đã có cuộc sống không giống nhau rồi.
Một đứa ở trong xe, một đứa ở ngoài xe, một đứa thân toàn hàng hiệu, một đứa thì cả người chật vật không chịu nổi, đầy người thương tích, nhưng trong xương tuỷ bọn họ lại chảy chung một dòng máu, loại chênh lệch như nước sông với mặt biển, loại đối lập này khiến trong lòng Dư Viễn Phàm càng lúc càng khó lấy được bình tĩnh.
“Cảm giác về sự ưu việt của mày đều là nhờ chà đạp lên sự thống khổ của tao, mày có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt tao hả...”
Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn, cắt lời: “Bản thiếu gia không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879737/chuong-1724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.