Chương trước
Chương sau
Người của Dư Viễn Phàm run lên cầm cập, cậu lẩy bẩy đứng dậy. Sắc mặt cậu trắng nhợt, đã gầy hơn rất nhiều so với lần trước xuất hiện ở trường, trong ánh mắt sợ hãi của cậu mang theo sự ngây dại, muốn nhìn Nhạc Thính Phong lại không dám ngẩng đầu, hai tai kéo chặt góc áo của mình, cậu nói: “Tôi... tôi chỉ muốn... yên ổn học tập...”
Có nữ sinh tức giận nói: “Cậu có thể yên ổn học tập, nhưng cậu thối tới mức chúng tôi không thể học nữa. Cậu không thể ích kỷ như vậy chứ?”
“Tôi ngửi đã muốn nôn, cậu có thể đi được không, ra ngoài thay quần áo rồi trở lại.”
Học sinh xung quanh nói chuyện càng lúc càng chế giễu, càng chanh chua, Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Dư Viễn Phàm, xem phản ứng của cậu ta. Phản ứng của cậu ta rất chân thực, không có nguỵ trang gì, trông hình như đúng là sợ rồi. Nhưng, Nhạc Thính Phong vẫn không tin, một người thật sự bị hiện thực đả kích không ngẩng đầu lên được, thật sự sợ hãi, căn bản sẽ không đặt chân tới đây. Dư Viễn Phàm có thể trở lại đây sau khi trải qua việc đó, còn thật sự ngoan ngoãn đi quét dọn nhà vệ sinh, đây không thể là việc người bình thường làm được.Trong nửa tháng này, quỷ mới biết cậu ta đã trải qua những gì. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Cậu có phải muốn yên ổn học tập không không quan trọng gì cả, nhưng sự xuất hiện của cậu, khiến tâm trạng tôi rất không tốt?”
Lời này của Nhạc Thính Phong không biết đâm trúng Dư Viễn Phàm ở đâu, người cậu run mạnh một cái, sau đó quay người chạy ra ngoài: “Tôi... tôi... đi... ra ngoài thay quần áo...”
Sau khi cậu chạy ra ngoài, học sinh trong lớp vội mở cửa sổ thông gió. Cho tới khi chuông lên lớp reo lên, Dư Viễn Phàm cũng không xuất hiện. Tiết thứ nhất sắp hết cậu ta mới trở lại, thay quần áo cả người, có lẽ cũng tắm, mùi lạ trên người đó hết rồi. Cậu đứng ở cửa hô báo cáo, sắc mặt thầy giáo Tiếng Anh lúc đó liền trở nên không dễ nhìn lắm. Tiết của ông ấy, một học sinh sắp hết tiết mới tới, việc này giống như không nể mặt ông ấy vậy. “Sắp hết tiết rồi, em còn tới làm gì? Đứng bên ngoài đi, tiết của tôi, em cũng không cần nghe nữa.”
“Lớp trưởng, ghi cậu ta lại, lát tự mình đi tìm chủ nhiệm lớp các em, xử phạt cậu ta bỏ học.”
Tâm trạng thầy giáo Tiếng Anh không tốt nói mấy câu khó nghe, Dư Viễn Phàm đứng ở cửa không dám động đậy, cho tới khi hết tiết, thầy giáo Tiếng Anh rời khỏi, mới vào. Cậu dè dặt đi tới chỗ mình ngồi xuống, lần này trên người cậu không còn mùi thối nữa, lần này cơ bản không có ai nói cậu nữa. Chỉ là khi cậu ngồi xuống, một nam sinh phía sau, dùng chân kéo ghế của cậu về phía sau, cậu ngồi hụt, ngã chổng xuống đất. Bạn học xung quanh lập tức cười ồ lên, sắc mặt Dư Viễn Phàm đỏ ửng, cậu càng cố gắng bò lên, thì càng khó khăn, thử mấy lần cuối cùng mới lên được, kéo ghế tới ngồi xuống. Lộ Tu Triệt liếc cậu một cái, đáy mắt mang theo sự lạnh lùng, tên nhóc này có thể nhẫn nhục chịu đựng đến mức này, cũng là hiếm có. Lớp phó văn thể đi lên bục giảng, hét nói: “Tiết sau là tiết thể dục, các bạn học đều chuẩn bị một chút, mang theo quần áo thể thao đi thay, ai không đem thì đợi lát trực tiếp tới sân vận động tập hợp...”
Nhạc Thính Phong đứng lên: “Đi, lên lớp tiết thể dục...”
Lộ Tu Triệt gật đầu, “Tiết này chúng ta đá bóng đi? Cả tuần nay, chỉ đợi tiết này thôi.”
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nói: “Tớ không đá.”
Lộ Tu Triệt ngạc nhiên: “Vì sao? Đá bóng cậu cũng không đá? Cậu không thích đá bóng sao?”
Nhạc Thính Phong: “Thanh Ti không thích mùi mồ hôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.