Chương trước
Chương sau
Thanh Ti kiêu ngạo ngẩng cằm lên: “Em không sợ đâu, em có anh trai, họ không có, cứ coi như có, cũng không lợi hại như anh trai em.”
Tâm trạng của Nhạc Thính Phong lập tức sung sướng không nói ra lời, loại cảm giác đó, là một loại mùi vị rất ngon rất ngon, vô cùng thoả mãn, nói chung, tuổi tác hiện giờ của cậu, còn chưa biết nên nói thế nào, nhưng thật sự rất kỳ diệu, khiến người ra thích thú. Cậu thích được Thanh Ti tin cậy, được cô bé dựa dẫm, được cô bé lấy việc có người anh trai này làm kiêu hãnh. Cậu sờ sờ tóc mai của Thanh Ti: “Ừm, anh trai em cố gắng làm được người lợi hại nhất đó, mau vào đi.”
Thanh Ti gật đầu, vẫy tay với cậu, nhảy về phía trước chạy vào cổng trường. Đột nhiên, cô quay người, nhìn thấy Nhạc Thính Phong vẫn đang đứng ở cổng, hét về phía cậu một tiếng: “Anh...”
Nhạc Thính Phong vẫy vẫy tay: “Vào đi.”
Thanh Ti lúc này mới cười chạy đi. Nhạc Thính Phong không đi ngay, cậu đứng ở cổng, nhìn bóng Thanh Ti rời khỏi, cho đến khi không thấy được nữa mới quay người. Kết quả, vừa đi hai bước, một chiếc xe đột nhiên dừng bên cạnh cậu, cửa xe hạ xuống: “Ai yo yo, tôi nhìn thấy ai đây...”
Nhạc Thính Phong trợn mắt nhìn Lộ Tu Triệt: “Cút.”
Lộ Tu Triệt từ trên xe cút xuống, “Hai người các cậu không tốt chút nào, bỏ tớ lại chạy đi đâu rồi?”
Nhạc Thính Phong: “Đi tới trung tâm thương mại một chuyến...”
Lộ Tu Triệt vội nhảy dựng lên: “Được đấy, các cậu tới đó lại không gọi tớ, tớgiận rồi.”
Tâm trạng Nhạc Thính Phong không tồi, miệng hơi cười: “Ai để ý tới cậu.”
Lộ Tu Triệt cảm giác mình bị vứt bỏ rồi, “Không được, ngày mai cùng đi, hoặc là chiều cùng đi.”
“Không được, chiều nay về nhà, ngày mai cũng không thể đi. Thanh Ti muốn ăn gà chiên, hôm nay không để em ấy được như ý nguyện, ngày mai đi chắc chắn nó đòi ăn.”
Lộ Tu Triệt mặt mũi ngạc nhiên: “Cậu nói sao cậu sao lại keo kiệt như vậy, Thanh Ti không phải chỉ là muốn ăn gà chiên thôi sao? Để em ấy ăn đi.”
Nhạc Thính Phong trừng mắt nhìn cậu một cái: “Ăn gì mà ăn, cậu không biết đó là thực phẩm rác sao?”
“Thực phẩm rác thì sao, ăn một lần không sao, lại không phải ngày nào cũng ăn.”
Nhạc Thính Phong đá cậu một cái: “Cậu nói không sao thì xong rồi, tớkhông đồng ý, việc của em gái tớ, cậu không cần lo, cậu đừng hòng lén lút mua cho nó ăn. Nếu để tớbiết được, cậu xem tớxử lý cậu thế nào.”
Lộ Tu Triệt cầu xin nói: “Cậu là đại ca, cậu quyết định, cậu nói không cho ăn tớ đâu dám chứ?”
“Này, đổi chủ đề, tôi nói với cậu, Dư Viễn Phàm lần này đúng là nhẫn nhục chịu đựng, nằm gai nếm mật...”
Nhạc Thính Phong nói một cách tự nhiên: “Ừm, sau đó thì sao?”
Vừa nói hai người đã đi tới cổng trường, Lộ Tu Triệt nói: “Sau đó? Sau đó... theo tin tức đáng tin cậy cậu ta giờ vẫn đang quét dọn nhà vệ sinh đó, buổi trưa cũng chưa ăn cơm.”
“Lẽ nào cậu ta quét liên tục?”
“Đúng thế, quét liên tục, căn bản không dừng lại, còn tiện quét luôn cả cầu thang, hành lang nữa, cậu nói tinh thần này, chà... tớcũng bái phục...” Lộ Tu Triệt xúc động, nếu đổi lại là cậu, cũng căn bản không làm được như Dư Viễn Phàm đó. Nhạc Thính Phong cũng không ngờ, Dư Viễn Phàm có thể liều như vậy, cậu ta có lẽ là muốn lợi dụng việc này, từ từ xoay chuyển cách nhìn của học sinh với mình, nghị lực và tâm trí đều theo đó nâng cao không ít.“Ha... đúng là, khí thế hừng hực! Cậu phải cẩn thận rồi.”
“Không sao, tôi không sợ, tớkhông sợ làm gì, chỉ sợ không làm gì cả.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Ở đây, còn không phải cậu muốn không làm gì thì không làm sao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.