Dư Viễn Phàm sợ tới mức vãi cả ra quần. Nhạc Thính Phong kia rõ ràng là thật sự muốn đem cậu ném xuống mà. Ở đây cao như thế, cậu ngồi trên lan can nhìn xuống đã có chút phát sợ. Bây giờ nửa thân người đều chơi vơi bên ngoài, cả người cậu run run lên, rõ là không ổn chút nào.
Cô giáo Tống và thầy giáo Thể dục vừa nghe được liền vội vã nói: “Cậu ta đã nói không muốn chết, em mau mau để cậu ta xuống…”
Nhạc Thính Phong giống như chẳng hề nghe thấy hai người bọn họ nói gì cả. Tiểu tử Dư Viễn Phàm này nói không muốn chết, vậy cậu cứ thế nhẹ nhàng thả hắn ra hay sao? Nghĩ sao mà hay thế nhỉ, hôm nay không cho tên khốn này một bài học là không được.
Nhạc Thính Phong cười lạnh, càng mạnh tay ấn đầu Dư Viễn Phàm xuống: “Không phải cậu vừa mới kêu gào muốn chết hay sao? Như thế nào mà bây giờ lại sợ thế. Đừng có lo lắng, tôi sẽ giúp cậu ngã chúc đầu xuống đất cho, cam đoan chỉ chớp mắt một cái là cả cái đầu nở hoa luôn. Não bên trong cũng văng hết ra luôn, cậu cũng không có cảm thấy đau đâu, chắc chắn là chết…”
Dư Viễn Phàm nghe lời của Nhạc Thính Phong thì lại càng sợ hãi hơn. Cậu ta cũng không dám tưởng tượng cảnh não vỡ tung nó như thế nào.
Cậu cất tiếng lắp bắp: “Không… Không… tôi không muốn chết, tôi không muốn chết… Cậu mau thả tôi ra, buông… Tôi muốn xuống, tôi không muốn chết…”
Nhạc Thính Phong vẫn không buông tay, cậu cười lạnh: “Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879655/chuong-1642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.