Nhất là hai tên nam sinh mà cậu còn chưa biết tên kia, toàn thân đồ hiệu, khi nhìn người khác lúc nào cũng cao cao tại thượng, lúc nhìn cậu lại giống như đang bố thí vậy. Chỉ riêng ánh mắt của bọn họ đã khiến cậu ta có cảm giác bị đạp xuống bùn lầy.Dư Viễn Phàm ghét nhất là bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà dám nhìn cậu ta như vậy?
Vừa nhìn là đã biết hai tên này chỉ là loại dốt nát kém cỏi, chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng qua là ỷ vào việc nhà mình có tiền mà ở trong trường học tác oai tác quái mà thôi.
Không sớm thì muộn, cậu nhất định sẽ cho cả hai tên đó nếm thử sự lợi hại của mình
Di động của Dư Viễn Phàm đổ chuông, cậu không thèm để ý, vẫn đứng ở chỗ cái ghế không hề động đậy, di động vẫn kêu. Cậu xoay người bước tới chỗ lúc nãy mà mình bị trước ngã, cẩn thận kiểm tra nhưng trên mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, không hề có bất cứ dấu vết gì.
Quả nhiên không có bất cứ thứ gì cả, hại cậu đến chứng cứ xác thực cũng không tìm thấy được.
Chẳng lẽ lần này cậu lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên. Dư Viễn Phàm cáu kỉnh lấy ra xem thì thấy là mẹ cậu gọi tới, cậu nhìn một hồi rồi thẳng tay tắt đi.
Dư Viễn Phàm vốn không thích mẹ mình, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã biết mẹ cậu căn bản không hề đối xử tốt với cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879639/chuong-1626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.