Đứa trẻ chỉ chừng ấy tuổi, vậy mà trước mặt một kẻ lớn gấp mấy lần mình vẫn có dũng khí đứng ra giúp đỡ một người xa lạ chưa từng gặp… một đứa trẻ như thế, quả thực là xuất sắc.
Tâm tình bà Lộ vô cùng phức tạp, đứa trẻ như thế này mà lại chẳng thể bước vào nhà họ Lộ hay sao?
Dư Viễn Phàm đưa tay nâng bà Lộ dậy: “Bà ơi, bà có ổn không ạ?”
Ánh mắt của bà Lộ nhìn chằm chằm vào Dư Viễn Phàm: “Tốt… Tốt lắm…”
“Để cháu đỡ bà đi qua bên kia một chút nhé. Bà đi dạo phố một mình sao?” Dư Viễn Phàm đưa bà tới chiếc ghế băng gần đó ngồi xuống.
Bà Lộ nói: “Không phải, bà đang đợi con trai bà…”
Bà biết đứa cháu này của mình chắc chắn không thể nhận ngay lập tức được, chỉ cần ông lão ở nhà chưa đồng ý, người khác có nói cái gì cũng coi như không.
Dư Viễn Phàm cười nói: “Bà nói thế là được, nếu bà không có việc gì thì cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút nhé, chờ con trai bà quay lại, cháu có việc phải đi rồi.”
Bà Lộ gọi Dư Viễn Phàm lại: “Này cậu bé… không lẽ cháu cũng đi dạo phố một mình sao?”
Dư Viễn Phàm cười gật đầu: “Dạ vâng, đúng ạ, ngày mai cháu đi học, giờ đang muốn mua chút đồ dùng thôi. Bà ơi, bà giữ gìn sức khỏe nhé, cháu đi đây.”
Nói xong, cậu vẫy tay chào bà Lộ rồi rời đi.
Vừa xoay người, trên mặt cậu lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Dư Viễn Phàm đi chưa được bao lâu, Lộ Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879624/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.