Đợi anh làm tổng thống, anh đương nhiên sẽ không để Du Dực chỉ giậm chân ở vị trí này, anh phải từ từ dùng người em rể này.
Du Dực hỏi Lộ Hướng Đông: “Anh Lộ, anh nói tôi khoa chân múa tay với ông, ông không vui sao?”
Lộ Hướng Đông gân cổ: “Đúng, không vui... không vui...”
“Vậy ông cảm thấy không vui như thế nào, có phải ban đầu căn bản tôi không nên cứu con trai anh, để thằng bé bị bọn buôn người bắt đi, hay là khi anh đưa tình đầu của mình đi gặp ba mẹ mình, tôi không nên lo cho con trai anh, để cậu bé tự sinh tự diệt?”
Trước mắt Lộ Hướng Đông đã có chút mơ hồ, hắn lắc lư cái đầu: “Tôi... tôi... anh... cứu... con trai tôi, tôi... là, là phải cảm ơn anh, nhưng... nhưng, anh dựa vào cái gì không để con trai tôi, về nhà, đừng cho rằng tôi không biết, chắc chắn là các người... đã, đã nói gì với con trai tôi, gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi...”
Tay cầm đũa của Lộ Tu Triệt đang run lên, cậu thật rất hy vọng, có thể quăng ghế đập vào đầu của ba mình.
Thư ký kéo cánh tay của Lộ Hướng Đông: “Chủ tịch Lộ, ngài uống nhiều rồi, ngài đừng nói nữa, tôi xin ngài đấy, đừng nói nữa được không...”
Càng nói càng quá đáng rồi, vừa bắt đầu, còn chưa nghiêm trọng như vậy, giờ lại kéo ra những lời không nên nói rồi, bữa tiệc tạ lỗi đang yên đang lành, giờ đã thành ra thế nào rồi?
Thư ký thật sự không biết nên nói gì, bất luận thế nào, là ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879555/chuong-1542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.