Chương trước
Chương sau
Đợi anh làm tổng thống, anh đương nhiên sẽ không để Du Dực chỉ giậm chân ở vị trí này, anh phải từ từ dùng người em rể này.
Du Dực hỏi Lộ Hướng Đông: “Anh Lộ, anh nói tôi khoa chân múa tay với ông, ông không vui sao?”
Lộ Hướng Đông gân cổ: “Đúng, không vui... không vui...”
“Vậy ông cảm thấy không vui như thế nào, có phải ban đầu căn bản tôi không nên cứu con trai anh, để thằng bé bị bọn buôn người bắt đi, hay là khi anh đưa tình đầu của mình đi gặp ba mẹ mình, tôi không nên lo cho con trai anh, để cậu bé tự sinh tự diệt?”
Trước mắt Lộ Hướng Đông đã có chút mơ hồ, hắn lắc lư cái đầu: “Tôi... tôi... anh... cứu... con trai tôi, tôi... là, là phải cảm ơn anh, nhưng... nhưng, anh dựa vào cái gì không để con trai tôi, về nhà, đừng cho rằng tôi không biết, chắc chắn là các người... đã, đã nói gì với con trai tôi, gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi...”
Tay cầm đũa của Lộ Tu Triệt đang run lên, cậu thật rất hy vọng, có thể quăng ghế đập vào đầu của ba mình.
Thư ký kéo cánh tay của Lộ Hướng Đông: “Chủ tịch Lộ, ngài uống nhiều rồi, ngài đừng nói nữa, tôi xin ngài đấy, đừng nói nữa được không...”
Càng nói càng quá đáng rồi, vừa bắt đầu, còn chưa nghiêm trọng như vậy, giờ lại kéo ra những lời không nên nói rồi, bữa tiệc tạ lỗi đang yên đang lành, giờ đã thành ra thế nào rồi?
Thư ký thật sự không biết nên nói gì, bất luận thế nào, là ông chủ làm sai trước, người ta đối với cậu chủ là có ơn cứu mạng, điểm này không cần phải nghi ngờ, nghìn vạn lời cảm ơn cũng là không quá.
Lại cộng thêm, gia thế này của người ta, tới làm con cháu vài ngày, có vấn đề gì?
Quan hệ vốn dĩ đã xoa dịu rồi, cái nên thua cũng thua rồi, cái nên nói đều nói rồi, Hạ gia nói rõ rồi, đã không định làm khó ông ấy nữa, nhưng giờ, làm sao đây, làm sao đây? Còn làm sự việc bế tắc hơn trước.
Lộ Hướng Đông lại đẩy Thư ký lần nữa, hốc mắt đỏ lòm, người đầy mùi rượu, miệng liên tục nói, tôi chưa say tôi chưa say...
Sau đó, hắn lại nói: “Anh... anh chẳng qua là... nhìn tôi chướng mắt, anh chẳng qua là cảm thấy, khi... khi vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, có thể thể hiện ra cảm giác ưu việt của anh. các... các người thật sự đối xử tốt với con trai tôi sao... nếu là thật, thì nên để ba con chúng tôi sớm đoàn tụ...”
Du Dực cười nhạt, sớm đoàn tụ, còn thật sự cho rằng, người khác giúp hắn đều là việc nên làm?
Anh quay đầu nói một tiếng: “Bưng chậu nước lạnh lên đây cho tôi.”
Tô lão tam lập tức đứng lên: “Để tôi bưng.”
Du Dực cười ha ha: “Việc anh làm sai, tôi đây dựa vào cái gì giải quyết giúp anh. Anh không chăm sóc tốt con trai mình, không nghĩ lại bản thân, trái lại còn tới trách tôi giúp không đủ, tôi đúng là gặp phải một kẻ lừa gạt...”
Thư ký kéo chặt Lộ Hướng Đông: “Tổ tông của tôi, xin ngài đừng nói nữa được không?”
Đừng làm liên luỵ người khác được không? Hắn cũng là người có gia đình đấy.
Tô lão tam rất nhanh bê một chậu nước đá từ trong bếp ra: “Tới rồi tới rồi...”
Du Dực hất hất cằm: “Đổ lên.”
Tô lão tam hỏi: “Anh ta?”
Du Dực gật đầu, không phải hắn, còn có thể là ai?
“Được rồi.” Tô lão tam bước lên trước hai bước, nhắm vào mặt Lộ Hướng Đông, hắt một phát tới.
Thư ký vừa thấy tình huống này, lập tức né sang bên cạnh.
Ai yaa, may mà hắn nhanh chân, chỉ bị bắn một ít nước lên người, không thảm hại như Lộ Hướng Đông, cả đầu, còn có cả người đều bị dội ướt sũng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.