Chương trước
Chương sau
Cục trưởng Thái và Lộ Hướng Đông đều không hề ngờ được Du Dực sẽ thừa nhận nhanh đến vậy.
Họ cho rằng cho dù Lộ Tu Triệt thật sự bị Du Dực giấu đi, thì anh cũng sẽ phủ nhận. Nếu không, làm sao giải thích người người ta đây…
Họ có thể nghĩ ra như thế là vì họ không hề hiểu con người Du Dực, giống như nhóm Hạ An Lan thì lại không hề kinh ngạc chút nào.
Bởi vì đối với Du Dực mà nói, anh hoàn toàn không cần phải giải thích với bọn Lộ Hướng Đông.
Có gì đáng giải thích chứ, sự thật vốn là như thế, mọi người đều nhìn thấy, giải thích nhiều như vậy để làm gì?
Còn một điểm nữa là, đối với một người mà bản thân không thèm đặt vào tầm mắt, thì việc giải thích với họ chẳng phải đang lãng phí thời gian hay sao?
Nhạc Thính Phong đứng sau lưng Du Dực, sắc mặt rất xấu. Thanh Ti ở lại bên ngoài, hiện đang chơi với Lộ Tu Triệt. Cậu thật sự rất rất rất không vui.
Cậu vốn dẫn Thanh Ti tới, nhưng Du Dực nói tình hình trong nhà lúc này không thích hợp để Thanh Ti xem, cô bé ở bên ngoài sẽ tốt hơn.
Mấy cái đầu củ cải nhà họ Tô nhìn thấy thấy Nhạc Thính Phong trở lại, mà Thanh Ti không quay lại theo, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu… trong lòng mỗi người đều nhận thấy rất rõ ràng.
Thế là… từng đứa một yên lặng chạy ra ngoài.
Nhạc Thính Phong cắn răng, đám ranh con này.
Sau khi Lộ Hướng Đông có phản ứng trở lại, bèn hỏi, "Anh… anh… vậy con trai tôi đâu?"
Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn chửi người, nhưng, sau đó hắn liền ý thức được, không được, không thể chửi, chửi rồi thì hắn càng không thể ra khỏi đây được.
Du Dực nhún vai, "Con trai anh à, nó không muốn trở về thì tôi biết phải làm sao đây."
"Anh… con… con trai tôi… nó… nó sao lai ở nhà anh?" Lộ Hướng Đông biết lúc này nên tỏ ra khép nép trước mặt người nhà họ Hạ, nhưng cái dáng vẻ vênh váo của Du Dực thật sự rất đáng tức giận.
Hắn ta nhất thời không kiềm chế nổi, nên mới nói nặng, nhưng sau khi nói xong, Lộ Hướng Đông liền cảm thấy hối hận.
Du Dực ngồi xuống đối diện Hạ An Lan, "Anh hỏi điều này thật buồn cười, chẳng lẽ chuyện này không phải nên hỏi anh sao?"
Lộ Hướng Đông vốn không thể hiểu được lời Du Dực nói, "Tôi… tôi làm sao?"
Du Dực bắt lấy một trái táo, "Nếu không phải do tất niên anh không về nhà, ngày 30 tết lại dắt theo... sao nhỉ, đúng rồi, người tình đầu của anh chạy đến trước mặt con trai của anh khiến nó ghê tởm, nó cũng không đến mức không theo anh về thành phố Long Cảng, cũng sẽ không gặp cảnh ở nhà một mình không ai lo, không có cơm ăn, cũng sẽ không chạy ra ngoài, cũng sẽ không gặp phải bọn buôn người, dĩ nhiên cũng sẽ không bị tôi cứu được... "
Du Dực nhún vai, "Cho nên, anh nói… chẳng lẽ chuyện này không nên trách anh sao?"
Du Dực nói nửa thật nửa giả, Lộ Tu Triệt dĩ nhiên là không có gặp phải bọn buôn người gì, nhưng vì muốn dạy dỗ Lộ Hướng Đông nên anh phải nói thôi.
Hơn nữa, chuyện gặp phải bọn buôn người, đều do Lộ Tu Triệt tự nói ra.
Nó làm con trai còn muốn hại ba nó, Du Dực dĩ nhiên càng thêm đồng ý rồi.
Du Dực nói một hơi kéo toạt miếng vải che trên người Lộ Hướng Đông xuống, không hề khách khí một tí nào. Sau khi anh nói xong, người của Tô gia và những cảnh sát tới trước đều đồng loại "ồ" lên một tiếng. Người nào người nấy nhìn Lộ Hướng Đông cứ như xem kịch hay, chẳng trách con trai hắn bỏ nhà ra đi, thì ra là vì gặp phải một người ba tồi tệ như vậy.
Lộ Hướng Đông bị nhìn đến mức mặt mũi đỏ hồng, muốn phản bác, nhưng những gì người ta nói đều là thật, hắn không biết nên nói gì, tôi tôi tôi mãi một lúc, cũng chẳng nhảy được ra thêm chữ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.