Du Dực nhân cơ hội đút cô một quả táo, cô không thích ăn táo đỏ lắm: “Mua đồ không gấp, anh nhớ thời gian kiểm tra tháng này của em đã đến rồi, hôm nay chúng ta đến bệnh viện trước, nếu lỡ như có tuyết, phải mấy ngày không thể ra ngoài đó.”
Nhiếp Thu Sính vỗ nhẹ nhẹ vào vai anh, không tình nguyện nuốt quả táo đỏ xuống: “Vậy... Cũng được... Đến bệnh viện trước, dù gì kiểm tra cũng nhanh, sau đó trở về đi siêu thị, đồ Tết cũng phải chuẩn bị một chút.”
Thanh Ti lay lay cánh tay Du Dực: “Ba mẹ con cũng muốn đi, con cũng muốn đi.”
Du Dực bế Thanh Ti lên đặt lên chân mình: “Ngoan, bệnh viện thì con đừng đi. Trời lạnh, trong bệnh viện có rất nhiều bạn nhỏ bị cảm, đến đó có thể sẽ bị truyền nhiễm, ba không muốn con bị cảm. Đợi ba mẹ trở về sẽ dẫn con đi siêu thị được không.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, vậy... Vậy cũng được, ba mẹ đi nhớ phải đem ảnh của em trai về nhé..”
Du Dực cười nói: “Được, nhất định sẽ mang về.”
Đứa bé trong bụng Nhiếp Thu Sính đã xác định là một bé trai, lúc mới xác định, bọn họ đều cười, chắc chắn là do Thanh Ti mỗi ngày đều đòi em trai, nên thai nhi đã nghe thấy, cho nên đã thật sự là một bé trai.
Sau khi Nhiếp Thu Sính và Du Dực đi bệnh viện, Thanh Ti nâng khuôn mặt nhỏ hỏi: “Anh Thính Phong, giờ chúng ta làm gì, chán quá?”
“Đi, đi mua trà sữa về uống.”
“Vâng ạ.”
Thanh Ti vui vẻ đi thay quần áo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879446/chuong-1433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.