Trước đây lúc cậu cần, ông ấy không cho, bây giờ cậu không cần nữa, lại chạy đến làm thế để làm gì chứ?
Lộ Tu Triệt cảm thấy bây giờ cậu thật sự, đã có thể làm được, hoàn toàn bỏ mặc, dù cho ba cậu thật sự dẫn người phụ nữ đó về, phỏng chừng cậu cũng sẽ không có phản ứng to tát gì.
Haiz, Nhạc Thính Phong nói đúng, lớn lên rồi, sẽ có thể nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Lộ Tu Triệt bây giờ chỉ cảm thấy bản thân trước đây rất ngốc, lại có thể làm những chuyện nhàm chán như thế.
Bây giờ chuyện cậu phải làm chính là nỗ lực trưởng thành, trong quá trình trưởng thành khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu thật sự rất muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi Lộ gia.
Lộ Hướng Đông nhìn con trai lên lầu, tay giơ ra định gọi cậu, nhưng trong cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh gì.
Vừa rồi Tiểu Triệt nói nó đã quen rồi, đã quen… Hắn không ở nhà, đã quen hắn không gọi điện, hay đã quen, trong cuộc sống không có sự tồn tại của người ba như hắn?
Trong lòng Lộ Hướng Đông như có một chiếc xương cá to kẹt ở đó, rất đau, hô hấp nhẹ cũng cảm thấy khó chịu.
Con trai bây giờ đã không cần hắn quan tâm nữa, không cần… không cần hắn nữa.
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lộ Tu Triệt, đối với Lộ Hướng Đông mà nói, lại giống như vạn tiễn xuyên tim. Hắn không hiểu, bản thân mình và con trai sao lại biến thành như thế?
Họ là cha con, trong cái nhà này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879427/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.