Số đồ chơi này, Lộ Tu Triệt sớm đã không chơi nữa rồi, từ sau khi cậu bắt đầu chăm chỉ học tập, cậu phát hiện, giải được một đề toán khó, ngược lại còn khiến cậu vui hơn, thỏa mãn hơn nhiều.
Cậu nay đã khác trước, nhưng điều này, ba cậu vốn không biết.
Có lẽ đối với ba cậu mà nói, luôn cảm thấy cậu vẫn là cậu bé bất luận ông ấy có đi bao lâu, lúc trở về chỉ cần mua thật nhiều đồ chơi dỗ dành cậu là có thể khiến cậu vui mừng hớn hở.
Tiếc là, cậu đã không như thế nữa.
Một câu nói tùy tiện của Lộ Tu Triệt, khiến tim Lộ Hướng Đông nhói lên như có gai đâm vậy, sau đó thì đau âm ỉ, giống như có một mũi tên cắm vào đó, rất đau.
Hắn nhìn Lộ Tu Triệt, nét mặt đầy kinh ngạc, không nói được lời nào.
Lộ Tu Triệt không nhìn hắn, nói với Nhạc Thính Phong: “Đi thôi, chúng ta lên lầu ôn bài.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, hai cậu một trước một sau bước lên lầu.
Lộ Hướng Đông đứng giữa phòng khách rộng lớn, nhìn theo bóng lưng con trai đang dần biến mất. Cậu vẫn là cậu, nhưng hình như đã không còn là cậu bé trước kia nữa.
Mãi cho đến lúc này, chính tai nghe thấy con trai nói nó không cần những thứ này, Lộ Hướng Đông mới ý thức sâu sắc được một chuyện, con trai hắn, không còn là đứa bé mà hắn thấu hiểu trước kia nữa.
Lộ Tu Triệt trước đây cần đồ chơi, đó là vì trong cuộc sống của cậu, cậu không có bất kỳ chỗ dựa tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879415/chuong-1402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.